Đêm hoa đăng

16/08/2024 - 20:10

Sáng nay dậy sớm ra vườn tưới nước cho những khóm hoa lan, chợt nghe tiếng chuông chùa từ đâu vang vọng, nhìn lên trời cao thấy mây trắng trôi đi từng sợi mảnh, lòng tôi dậy nên nỗi bồn chồn khắc khoải khi nhận ra một mùa Vu lan nữa lại về.

Nhớ lắm những ngày thơ ấu nơi thôn quê, tôi sống cùng nội trong căn nhà gạch nhỏ. Sau nhà có mảnh vườn con, nội để trồng rau quanh năm. Mỗi chiều, tôi phụ nội tưới nước bắt sâu, cắt những đọt rau cột thành từng bó. Tinh mơ hôm sau, mặt trời chưa lên, nội dậy sớm gánh rau ra chợ trải bạt ngồi bán.

Gần nhà có ngôi chùa nhỏ. Ngày rằm, tôi theo chân bà và cô bác trong xóm đi nấu cỗ chay. Tháng bảy đến, mọi người ngồi giữa chính điện đọc kinh báo hiếu. Tôi tụng ê a, nhưng vì chữ nghĩa rối rắm nên chẳng hiểu chút nào. Về nhà hỏi nội, nội bảo xưa kia có ngài Mục Kiền Liên, với lòng đại hiếu đã cứu mẹ khỏi kiếp ngạ quỷ. Từ đó, lễ Vu lan ra đời để tưởng nhớ công ơn cha mẹ. Nhà chùa phát hoa cho những người dự lễ, ai còn mẹ thì cài hoa hồng đỏ trên ngực áo, ai mất mẹ thì cài hoa trắng. Tôi nhìn bông hoa trên tay nội, nước mắt tự nhiên tuôn trào.

Rằm tháng bảy cũng là ngày xá tội vong nhân, vong linh dưới địa ngục có cơ hội thoát sanh về cảnh giới an lành. Các sư cô đưa giấy màu cho bọn trẻ chúng tôi xếp hoa đăng, đứa nào cũng cố gắng tỉ mỉ làm thật đẹp, sau đó cẩn thận đặt một ngọn nến nhỏ vào lòng chiếc đèn hoa. Đợi lúc đêm tối, sau khi đọc kinh Vu lan, nghe thầy trụ trì giảng về hạnh hiếu trong đạo Phật, từng người sẽ mang hoa đăng thả xuống dòng sông trước cổng chùa.

Bao nhiêu chiếc đèn hoa là bấy nhiêu lời ước nguyện bình an gửi đến gia đình và những người đã khuất. Đêm sáng trăng, dưới tàn lá lòa xòa của cây bồ đề, hàng người đứng lặng lẽ nhìn theo đốm sáng lung linh trên sông. Chuông chùa ngân lên, âm vang trôi nổi theo sóng nước, dội đập vào tâm tưởng. Lòng tôi lắng lại, một nỗi thành kính trào dâng. Chắp hai tay trước ngực, tôi nhắm mắt thầm thì những lời khấn nguyện, mùi hương trầm thơm ngái quẩn quanh trong cánh mũi.

Buổi lễ kết thúc, nội chìa tay cho tôi nắm, bà cháu dắt nhau trở về. Vầng trăng trên đầu dịu dàng tỏa sáng, đổ hai chiếc bóng một dài một ngắn lờ mờ xuống con đường đất um tùm cỏ dại. Đi được một đoạn, tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy khuất lấp giữa hàng cây mái chùa đen thẫm in lên nền trời những đường chạm trổ cong cong. Một tiếng kêu vang của loài chim ăn đêm khuấy động không gian vắng lặng.

Từ bấy đến nay, bao nhiêu mùa Vu lan đã qua. Tôi cứ thế vô tư lớn lên trong vòng tay yêu thương của nội. Ngày rời quê đi học xa, tôi khóc như mưa bấc. Nội cũng khóc nhưng cố nén lại, dặn tôi ở nơi đất khách phải giữ gìn sức khỏe, đừng nhớ nội, cũng đừng lo cho nội. Ôm choàng lấy nội, tôi cắn chặt môi nuốt tiếng nấc chực trào.

Nội ơi, con giờ đây đã trường thành rồi, không còn là đứa trẻ khóc nhè hay vòi vĩnh nữa. Cuộc sống này nhiều khó khăn trắc trở, nhưng nhớ lời nội, lúc nào con cũng lạc quan và giữ vững nụ cười. Rằm tháng bảy năm nay, con sẽ ra sông thả hoa đăng, sẽ chắp tay trước ngực và nhờ những ngọn nến lung linh mang lời nguyện ước bình an đến nội...

Theo NGUYỄN NHUNG (Báo Đồng Nai)