Cuối tuần, tranh thủ dọn phòng và sắp xếp lại giá sách thì bất chợt nhìn thấy tập thơ "Điều còn lại…là tình người" tự dưng tớ nhớ cậu ghê gớm.
Mình đã quen nhau từ khi nào nhỉ?
Nói về văn chương, tớ chỉ là dân ngoại đạo, thi thoảng "lấn sân" tí chút cho cuộc sống thêm hương vị và cho tâm hồn bớt chai sạm trước những bon chen của đời sống cơm áo thường nhật.
Một ngày mùa đông năm ấy, trời u ám, lòng bỗng dung ủ rũ, tớ lang thang trên mạng đọc thơ rồi quen cậu. Với tâm hồn đồng điệu của hai đứa con gái miền Trung, chúng mình đã cùng nhau đọc văn bình thơ, tâm sự và thân nhau lúc nào chẳng hay.
Những tin nhắn qua điện thoại, email trao đổi bàn luận về thơ văn càng làm tình bạn của tụi mình thêm gắn kết. Và cậu bắt đầu hướng dẫn cho cái đứa ham đọc sách là tớ viết báo.
Nhớ cái ngày tớ có bài viết được đăng trên báo Phụ Nữ Việt Nam cậu đã vui mừng gọi điện thông báo. Lúc đó, tớ nghe được cả tiếng con tim réo rắt vui tươi nơi cậu nữa cơ đấy. Vì bởi niềm vui đầu tiên của tớ mang cả tâm huyết của cậu trong đó.
Cuộc đời này, tớ chưa gặp đứa bạn nào nhiệt tình tốt bụng với tớ như cậu, cho dù chúng mình chưa gặp nhau bằng da bằng thịt ngoài đời thực.
Hai ba giờ sáng cậu còn gửi mail sửa bài cho tớ. Cậu thận trọng sửa từng lỗi chính tả, dấu chấm câu, thậm chí bôi vàng đoạn này bôi xanh đoạn kia rồi chú thích ở cuối bài màu này là lỗi gì, màu kia thuộc lỗi gì. Và sau đó viết lại một bài hoàn chỉnh cho tớ tham khảo.
Nhờ cậu mà một đứa "nghiệp dư" như tớ viết lách ngày càng tiến bộ hẳn ra. Số bài đăng báo càng ngày càng nhiều đồng nghĩa với việc tụi mình càng hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn.
Cậu bảo rằng mong muốn lớn nhất lúc ấy là được xuất bản một cuốn sách cho riêng mình. Và mỗi bài viết xong, cậu đều gửi mình đọc, góp ý dưới tư cách độc giả đặc biệt.
Cậu viết rất hay nhưng không hiểu sao bài nào tớ cũng cảm nhận sự cô đơn, đơn côi đến tột cùng. Sắp đến ngày "đứa con tinh thần" đầu tiên của cậu chào đời, tớ cũng hồi họp dõi theo dù ở một nơi xa cách cậu đến 800km.
Vào một chiều tháng tư năm 2015, một người bạn trên diễn đàn văn học thông báo cậu đã đột ngột ra đi ở cái tuổi 25 vì căn bệnh tim.
Tớ bàng hoàng, hốt hoảng, chả dám tin dù đó là sự thật. Cậu ra đi mãi mãi ở cái tuổi xuân xanh với bao mộng ước còn dang dở, khi mà cuốn sách chỉ còn vài ngày nữa là xuất bản.
Lúc đó, tớ mới nhận ra muốn đến viếng cậu cũng là điều không thể... Vì ngoài lí do khoảng cách địa lí xa xôi thì tớ cũng không biết địa chỉ cậu ở đâu mà đến, tớ tệ thật, phải không? Nên tớ chỉ biết cầu nguyện cho cậu hạnh phúc và an nhiên ở một nơi xa lắm.
Sau khi cậu mất được hơn 3 tháng, tớ bất ngờ nhận được cuốn sách đầu tay "Điều còn lại…là tình người" do gia đình cậu gửi thông qua một người bạn trên diễn đàn văn học. Cầm cuốn sách trên tay mà lòng tớ rưng rung…Giá như…
Và tớ chợt nhận ra cái quan trọng nhất trên đời này là tình người, chỉ tình người mà thôi, bởi "Điều còn lại… là tình người", đúng không nào.
XT à, tớ còn nợ cậu một lời cám ơn, cám ơn một cách chân - thành - nhất.
Mãi nhớ về cậu!
NGUYỄN TRẦN HOÀNG UYỂN
Theo Tuổi Trẻ