Cảm giác thực sự "phiêu bồng" khi về số 1 con xe số cũ kỹ để phi lên đỉnh núi Thới Lới (đảo Lớn). Xung quanh nắng chan chứa, gió lồng lộng, không gian bung tỏa gần như không giới hạn. Phía dưới, những vách núi dựng đứng là biển xanh màu ngọc bích, những dải đá núi lửa đen bóng thi thoảng bị trùm phủ bởi những con sóng bác đầu ầm ào giữa nền cát trắng lấp lóa.
Cảm giác phê pha thật khó tả khi ngồi trên chiếc tàu cao tốc đi ra đảo Bé. Đảo Lớn rộng gần 30km2 dần dần thu nhỏ dưới chuỗi bọt sóng dũng mãnh cuồn cuộn của chiếc tàu đang chồm lên hụp xuống.
Trên đỉnh Thới Lới.
Ấn tượng nhất là câu nói không dấu nổi kiêu hãnh của lão ngư dân bên hang Câu khi tôi hỏi chỗ gửi xe máy: "Cậu để chỗ đâu cũng được, một tuần sau cậu quay lại lấy xe chỉ có gỉ sét thôi chứ không mất!".
Sau khi nhậu với nhum (cầu gai) nướng mỡ hành, cá bò hầm nướng, mực xào ngồng tỏi xong, mấy anh em đi bộ trên những con đường mới xây hướng ra phía cổng Tò vò. Biển đêm vẫn không thôi gầm gào mà cô tịch, hoang liêu, đen thẫm, những vệt sao cuối trời xa như rung rung khẽ mờ nhòa dưới những luồng gió biển mênh mông, lồng lộng thổi…
Các đặc sản ở Lý Sơn.
Chưa có một bãi tắm nào mà tôi thấy nước biển xanh như ở đảo Bé. Lấy hơi hụp xuống rồi mở mắt ra có thể ngắm từng đàn cá đủ mầu bơi lội tung tăng, dù là gần bờ, cá bé và đàn nhỏ nhưng như thế cũng mang lại cảm giác đủ “phê” rồi. Từng dãy dài đá Magma chồng đống vẫn sắc nhọn, đen thui nơi cù lao nước sông đổ ra biển lớn khiến cho mầu nước trong xanh đến hoang hoải, rợn người.
Trên xuồng ra đảo Bé.
Ẩn trong vẻ lam lũ và chân chất đó là những nụ cười sáng lấp loáng dưới những làn da sạm nắng khỏe khoắn. Người xứ Quảng chân thành, hồn hậu, đi đâu nhỡ có bỏ quên gì, quay trở lại vẫn y nguyên đó. Buôn bán họ chẳng bao giờ nói thách. Nước ngọt ở đảo Bé hiếm và thiếu dù đã có Nhà máy xử lý nước biển thành nước ngọt, vậy nên người dân nhắc nhau tiết kiệm từng ca nước nhỏ, nước được tận dụng tối đa cho mọi công năng.
Biển cả hào phóng dâng tặng nhiều sản vật, nắng và gió dâng tràn, những con người chăm chỉ rắn rỏi sống dưới những tán dừa, bên đồng tỏi yên bình, thanh thản. Anh chủ nhà chỗ homestay tôi ở có căn nhà khang trang đầy đủ tiện nghi nhưng... không có cổng chính, vui vẻ nói cười khi tôi đưa mời anh gói cafe Hà Nội: "Người ở đây họ không có tham".
Một cuối tuần mùa hè trên Cù lao Ré với những trải nghiệm đẹp đẽ và rực rỡ. Tạm biệt Lý Sơn, hẹn ngày trở lại với trời xanh mây trắng nắng vàng và "biển ngàn đời vẫn hát khúc dịu êm"...
Theo LÊ HỒNG LAM (VOV)