Những tháng năm vội vã

23/12/2025 - 09:51

Những ngày cuối năm thường đến rất nhanh. Nhanh đến mức tôi chưa kịp nhận ra cái lạnh đã dày hơn, nắng đã mỏng hơn, và lòng người cũng chùng xuống theo từng trang lịch sắp lật sang năm mới. Ở tuổi ngũ tuần, tôi đứng giữa khoảnh khắc giao mùa ấy với một cảm giác bâng khuâng khó gọi tên, như thể thời gian đang khẽ nhắc mình rằng: lại thêm một năm nữa trôi qua trong vội vã.

Minh họa: Xuân Đức

Minh họa: Xuân Đức

Tôi nghe rõ hơn bao giờ hết tiếng thời gian bước gấp. Nó không ồn ào, không phô trương, nhưng hối hả theo cách riêng: những công việc cần khép lại, những dự định chưa kịp hoàn thành, những lời hẹn còn dang dở. Cuối năm luôn khiến con người ta có xu hướng nhìn lại, và trong cái nhìn ấy, bao giờ cũng thấp thoáng những được mất của đời người.

Ngày còn trẻ, tôi từng sống rất nhanh. Nhanh đến mức tưởng rằng chậm lại là lãng phí. Tôi vội vã trưởng thành, vội vã rời xa mái nhà, vội vã lao vào đời với niềm tin rằng phía trước là tất cả. Những tháng năm ấy, tôi mải mê gom góp cho tương lai mà không hay mình đang bỏ quên hiện tại. Có những bữa cơm gia đình ăn vội cho kịp giờ, những cuộc trò chuyện kết thúc bằng sự im lặng vì ai cũng bận, những cái ôm ngắn ngủi chưa kịp ấm đã buông.

Thời gian trôi đi, mang theo nhiều thứ hơn ta tưởng. Ta được thêm kinh nghiệm, thêm bản lĩnh, thêm khả năng chịu đựng. Nhưng cũng mất dần sự hồn nhiên, mất đi niềm tin giản dị, mất cả thói quen nhìn cuộc đời bằng đôi mắt trong veo. Những được mất ấy không ồn ào, mà lặng lẽ như lá rơi cuối mùa, chỉ khi cúi xuống nhặt lên, ta mới giật mình nhận ra.

Những ngày cuối năm, tôi thường ngồi lại lâu hơn. Một buổi chiều muộn, nhìn dòng người tất bật ngoài phố, bỗng thấy mình không còn muốn chạy theo nữa. Tôi nhận ra rằng, càng đi qua nhiều năm tháng, con người ta càng thèm sự chậm rãi. Không phải vì thời gian còn nhiều, mà vì đã hiểu thời gian không chờ đợi ai.

Ở quãng đời này, tôi bắt đầu trân trọng những điều dung dị. Một nụ cười hồn nhiên bất chợt gặp trên phố, một ánh mắt chao nghiêng đầy thiện cảm của người xa lạ, một câu hỏi thăm chân thành, những điều tưởng như rất nhỏ ấy lại có sức sưởi ấm lòng người lạ lùng. Giữa những tháng năm vội vã, chính sự giản đơn ấy giữ ta lại, nhắc ta nhớ mình vẫn còn khả năng rung động.

Cuối năm cũng là lúc tôi học cách chấp nhận. Chấp nhận những điều chưa làm được, những mối quan hệ đã xa, những giấc mơ không còn nguyên vẹn. Nhưng đồng thời, tôi cũng học cách biết ơn: biết ơn vì mình đã đi qua, đã sống, đã yêu và đã vấp ngã. Mỗi được mất đều có lý do của nó, và mỗi năm trôi qua đều để lại trong ta một lớp trầm tích của hiểu biết.

Những tháng năm vội vã, suy cho cùng, không chỉ lấy đi của ta tuổi trẻ, mà trả lại cho ta sự thấu hiểu. Để rồi, giữa khoảnh khắc năm cũ sắp khép lại, tôi biết dừng lại, hít một hơi thật sâu, và mỉm cười với đời nhẹ nhõm hơn, chậm rãi hơn, ấm áp hơn. Bởi đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là nhận ra mình vẫn còn đủ lắng lòng giữa dòng thời gian đang trôi rất gấp.

Theo Baotuyenquang.com.vn