Nỗi đau nhân đôi

19/04/2022 - 06:38

 - Chỉ một đêm vắng nhà để đi khám bệnh, ông Lê Văn Đ. (sinh năm 1966) và bà Nguyễn Thị Tuyết Ng. (sinh năm 1963, ngụ huyện Châu Thành) mất đi đứa con gái. Kẻ gây tội ác thì phải đền tội, đó là lẽ tất nhiên. Nhưng đau đớn thay, kẻ đó lại là con của họ!

Lê Lâm Trường trong phiên tòa sơ thẩm.

Tội ác kinh hoàng

Vợ chồng ông Đ. có với nhau 4 người con. Hơn nửa đời người, họ tạo dựng chút ít tài sản, cuộc sống ổn định. Mấy đứa con đều lập gia đình, ra riêng. Họ chỉ còn nỗi lo lớn nhất, nằm ở đứa con trai út - Lê Lâm Trường (sinh năm 1995). Không chí thú làm ăn đã đành, Trường lại vướng vào cờ bạc, nợ nần. Vợ con chịu hết xiết, Trường quay về sống với cha mẹ ruột.

Giận đến mức nào đi nữa, lòng cha mẹ cũng đâu bỏ được con. Vậy là ông bà tiếp tục bảo bọc, để Trường sống chung nhà. Thỉnh thoảng, Trường phụ giúp ông Đ. trông coi tiệm cầm đồ của gia đình. Biết tật xấu khó chữa của con, ông Đ. không dám lơ là. Mỗi lần có việc đi xa, ông nhờ mấy đứa khác trông nhà giúp. Lần này cũng vậy. Chỉ có điều, ông không ngờ, Trường lại tán tận lương tâm đến mức gây tội ác tày trời!

Biết cha mẹ sắp vắng nhà, ngày 2/3/2021, Trường ra chợ mua 2 lưỡi cưa sắt, 4 miếng đá cắt sắt tròn. Tối 7/3, chị Lê Thị Kim A. (sinh năm 1986) chở con Trần An N. (9 tuổi) đến, ngủ giữ nhà theo lời dặn của ông Đ. Tin tưởng con gái, ông Đ. sắp xếp cho ngủ trong phòng khách, còn Trường nằm ở hàng ba để trông tài sản. Trước khi đi, ông đưa 20 triệu đồng, dặn Trường nhận cầm đồ, nếu có khách liên hệ.

21 giờ, khi cha mẹ đi khỏi, chị A. khóa cửa, tắt đèn, lên giường ngủ. Nửa tiếng sau, Trường lấy sẵn cây sắt tròn (đường kính 2,5cm, dài 40cm). Chờ thêm nửa tiếng, khi không còn ai chú ý, Trường kêu: “Chị ơi, mở cửa, có việc”. Chị A. bước ra mở cửa, rồi quay về giường. Trong ít phút ngắn ngủi, chị bị đứa em mất nhân tính cầm cây sắt đánh nhiều cái vào người, nắm chân kéo sang chỗ khác, bóp cổ đến khi bất động. Trường nhanh tay cắt ổ khóa, lấy 100 triệu đồng, 6 chiếc nhẫn vàng, nhét quần áo vào ba-lô tẩu thoát. Trước khi rời đi, thấy chị A. đang rên rỉ, cử động, Trường lấy cây sắt đánh thêm mấy cái vào mặt chị.

Đầu bạc tiễn đầu xanh

Thấy cháu N. nằm im, Trường sờ vào bụng xem bé ngủ chưa, rồi mới yên tâm bỏ đi. Ít phút sau, N. thức dậy, gọi điện thoại cho ba. Mọi người đổ xô đến, hiện trường ngập chìm trong ngổn ngang, đau thương. Chị A. đã tử vong vì chấn thương sọ não, nhiều vết thương trên đầu. Ngoài 100 triệu đồng tiền mặt, số nữ trang bị mất có giá trị gần 200 triệu đồng. Chẳng ai ngờ được, hung thủ gây nên vụ án, lại chính là người trong nhà!

Trong khi đó, Trường vẫn đủ bình tĩnh bắt xe đi về TP. Long Xuyên, ghé tiệm để massage, rồi mới bắt đầu hành trình lẩn trốn đến TP. Hồ Chí Minh, Hà Nội, Cần Thơ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, TP. Đà Nẵng cùng bạn gái mới quen. Vừa đi, Trường vừa tiêu xài phung phí tiền bạc. Hết tiền, Trường đem vàng ra bán, mua lại nữ trang, điện thoại di động… Hơn 1 tháng sau, Trường bị bắt theo lệnh truy nã, khi đang ở TP. Đà Nẵng. Diễn biến tâm lý của Trường cứ như thể người nhẫn tâm gây ra cái chết khủng khiếp cho chị ruột không phải là mình!

Mất một đứa con, đứa gây tội phải chịu vòng lao lý, cú sốc này thật chẳng dễ dàng vượt qua với vợ chồng ông Đ. Hôm tòa mở phiên xét xử sơ thẩm, ông bà tham dự với tư cách người đại diện hợp pháp của bị hại, cũng là người nhà của bị cáo, còn xót xa nào hơn! Họ bần thần bày tỏ với Hội đồng xét xử: “Tài sản chúng tôi làm ra, trước sau gì cũng giao về cho con cái. Tội “Giết người” của nó đã rõ, còn tội “Cướp tài sản”, có thể xem xét lại hay không?”.

Câu trả lời là: “Không”. Trường bị truy tố về tội “Giết người”, với mức án tử hình, theo Điểm g, Khoản 1 (để thực hiện hoặc che giấu tội phạm khác) Điều 123. Tội “Cướp tài sản” của Trường nằm ở khung hình phạt từ 12-20 năm, theo Điểm a, Khoản 3 (Chiếm đoạt tài sản trị giá từ 200 đến dưới 500 triệu đồng) Điều 168 Bộ luật Hình sự. Trường bị tuyên mức án lần lượt là tử hình và 12 năm tù, tổng hợp hình phạt là tử hình.

Giữa phiên tòa, ông Đ. tái phát bệnh, người nhà phải đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Đến lượt mình, nghe xong bản án, Trường gần như ngã quỵ trong phòng xử án, lê từng bước ra xe cảnh sát. Trường nghĩ đơn giản: Giết là giết chị ruột, cướp là cướp tài sản của cha mẹ, nào phải của người ngoài. Vì thế, Trường không ngờ mình nhận mức án cao nhất, bị pháp luật tước đi quyền sống.

Nhưng đó là cái giá mà Trường phải trả, bởi hành vi dã man tước đi quyền sống của chị gái, tước đi hạnh phúc của gia đình mình, chỉ vì lợi ích thấp hèn của bản thân. Thương cho cha mẹ, cho các thành viên còn lại, khi phải gánh chịu hậu quả do Trường gây ra. Kể cả lúc đền tội, Lê Lâm Trường cũng vẫn để lại ray rứt khôn nguôi cho người ở lại.

KHÁNH HƯNG