Tôi biết đến Long Xuyên (An Giang) khoảng 20 năm về trước, khi đang là một đứa trẻ theo chân cha đi nuôi mẹ bệnh. Nhiều ngày liền, khung cảnh quen thuộc nhất trong tôi là khuôn viên bệnh viện, là con đường từ bệnh viện đến chỗ bán cháo trắng ở chợ. Lúc ấy, mùi thơm nhẹ của lá dứa nhắc tôi nhớ vóc dáng ốm yếu của mẹ, đôi mắt vằn đỏ đầy lo lắng của cha. Mãi về sau này, món ăn lại nhắc tôi hương vị của bùi ngùi, khi mẹ đã khỏe lên, còn cha vắng bóng…
Tân Châu quả là điểm đến du lịch (DL) kỳ thú bởi khi du khách đến đây, ngoài đi DL làng nghề, trải nghiệm văn hóa lịch sử, tâm linh của một vùng đất, du khách còn được tìm hiểu thêm một nghề mỗi năm mang về cho đất nước 2,2 tỷ USD, giải quyết 500.000 lao động có việc làm ổn định, đó là nghề nuôi và chế biến cá tra xuất khẩu.
Trước dịch bệnh COVID-19, các tour du lịch (DL) mang tên “Sông nước miệt vườn, “Một lần ghé làng Chăm”, “Về thủ phủ cá tra”… rất ăn khách. Nằm trong hành trình tour, du khách sẽ được ghé thăm làng nghề truyền thống tơ lụa Tân Châu (An Giang). Đây là làng nghề có tuổi đời trên 100 năm. Sản phẩm Lãnh Mỹ A của làng nghề đã nổi tiếng khắp năm châu bốn biển.
“Lựa đi em, trái cây “chính hiệu” nhà trồng đó! Bao ngon, bao ngọt, ăn ngon thì lần sau đi ngang đây nhớ ghé ủng hộ chị nghen!” – lời chào mời khách ở những gian hàng “nhà trồng” ven 2 bên đường trên tuyến Tỉnh lộ 943 (TP. Long Xuyên – Thoại Sơn) nghe mà mát lòng. Từ tò mò, dừng xe lại xem các gian hàng bán gì, bạn sẽ không ngần ngại móc “hầu bao” mua những món quà quê “nhà trồng” ấy. Không chỉ vì trái cây đó xanh tươi, mà còn là bởi sự nhiệt tình, dễ mến của chị em miệt vườn.
Tháng 10 âm lịch, gió bấc thổi vun vút qua những cánh đồng giáp biên báo hiệu mùa cá ra sông để nuôi sống dân câu lưới trong tháng nước cuối cùng. Tuy nhiên, con nước tháng 10 năm nay khiến dân câu lưới thất vọng bởi sản lượng cá không như mong đợi.
Nói đến TX. Tân Châu (An Giang), người dân cả nước không chỉ biết đến là vùng biên giới có thương mại – dịch vụ phát triển mà nơi đây còn nổi tiếng là điểm đến du lịch (DL) kỳ thú ở miền cực Nam Tổ quốc. Đến Tân Châu, ngoài thăm làng lụa, làng lúa, làng hoa, du khách còn có dịp đến làng Chăm thưởng thức những món ăn đặc sản địa phương, tìm hiểu văn hóa lịch sử của một vùng đất, thăm “Thủ phủ” cá tra, nơi sản xuất con giống cung cấp cho cả nước, trải nghiệm DL sông nước miệt vườn và ngắm nhìn thiên nhiên kỳ thú.
Bắt đầu tháng 9 âm lịch, nông dân trên địa bàn tỉnh đã khởi động vụ hoa Tết. Từ những nơi tập trung đến nhỏ lẻ, trồng chuyên quanh năm hay xen vụ nối tiếp từ rau màu, ai cũng mong có thêm khu nhập khá từ hoa kiểng – sản phẩm đặc trưng không thể thiếu khi xuân về. Tuy nhiên, nhìn nhận từ diễn biến thời tiết và tình hình dịch bệnh năm nay, người trồng hoa đang gặp khó và không ít nỗi lo.
An Giang thành lập hàng trăm tổ, chốt gác phòng, chống dịch bệnh COVID-19, tạo thành rào chắn vững chãi ở biên giới. Nhiều tổ, chốt ở đường mòn, giữa đồng ruộng, bên bờ sông… được “xuất hiện” trên phương tiện truyền thông đại chúng, trở nên quen mắt. Nhưng có mấy tổ, chốt chưa từng được biết đến, nằm chòng chành trên sông, trên một chiếc “du thuyền hạng sang” đầy nắng, gió và… mưa.
Phú Lộc là xã đầu nguồn, hàng năm mùa lũ về là nơi đón những con nước đầu tiên trên địa bàn TX. Tân Châu (An Giang). Từ đầu tháng 7 (âm lịch), nước lũ từ thượng nguồn sông Mekong đổ về, mang theo những dòng phù sa và sản vật phong phú cho người dân vùng lũ, từ đó người dân nơi này cũng bắt tay vào chuẩn bị những dụng cụ đánh bắt thủy sản. Nhưng mùa lũ năm nay không về theo thường lệ, người dân vùng đầu nguồn lo lắng một năm không có nước lũ về.
Những tháng nước tràn đồng, các chốt canh của lực lượng bộ đội biên phòng (BĐBP) vẫn sừng sững vượt nắng, thắng mưa với mục tiêu thực hiện thắng lợi “nhiệm vụ kép” vừa phòng, chống dịch bệnh, vừa chống buôn lậu hiệu quả. Dù điều kiện còn khó khăn nhưng người lính quân hàm xanh luôn kiên cường bám chốt để đáp lại niềm tin của Đảng, nhà nước và nhân dân giao phó.
Những ngày qua, các trường học, cơ sở giáo dục trong tỉnh đã tổ chức nhiều hoạt động chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam (20-11), thể hiện sự tri ân, đối với thầy, cô giáo - những người đã tận tình, chăm sóc, giảng dạy các thế hệ học sinh, sinh viên có được nền tảng tri thức tốt nhất để bước vào đời, trở thành công dân có ích cho xã hội.
“Thủ tướng Chính phủ đã khẳng định, “chống dịch như chống giặc”. Nhưng so với thời chiến, chúng ta hiện nay có rất nhiều thuận lợi về cơ sở vật chất, phương tiện, con người. Chính vì thế, không thể nào không thắng lợi trong cuộc chiến chống dịch bệnh COVID-19 được. Nếu không thể thắng, đó là lỗi thuộc về chúng ta, chẳng phải do khách quan” – đại tá Phạm Thành Nghĩa, Phó Chỉ huy trưởng, Trưởng ban Chỉ đạo phòng, chống dịch bệnh COVID-19 Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh An Giang, chia sẻ.
Trong đội ngũ làm nhiệm vụ, biết bao người lính đã gác lại tình riêng, chấp nhận vất vả, nhường lại mọi điều tốt đẹp nhất cho nhân dân. Họ tạm xa gia đình, tạm hoãn đám cưới, người thân đau ốm cũng chỉ thăm hỏi qua điện thoại. Họ muốn được ôm đứa con bé bỏng mới sinh vào lòng, muốn có giấc ngủ thật ngon sau chuỗi ngày tuần tra biên giới 24/24 giờ... Nhưng, họ hiểu rất rõ, lúc này Tổ quốc đang cần họ, phải giữ vững một trong những lời thề của quân nhân: “…dù gian lao khổ hạnh cũng không sờn lòng, vào sống ra chết cũng không nản chí. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”.
Được Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể, kinh lá buông ẩn chứa những nét đẹp tinh túy trong văn hóa của đồng bào dân tộc thiểu số (DTTS) Khmer vùng Bảy Núi. Đây là nơi lưu giữ những giá trị tri thức cũng như sự sáng tạo độc đáo được người Khmer lưu giữ qua nhiều thế hệ.
“Giặc” COVID-19 đã phá hoại cuộc sống bình yên của cả cộng đồng. “Nhà” không còn là căn nhà cụ thể của riêng ai, mà là toàn dải biên cương của Tổ quốc như Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nói: “Không quân đội nào, không khí giới nào có thể đánh ngã được tinh thần hy sinh của toàn thể một dân tộc” (“Lời kêu gọi đồng bào Nam Bộ”, đăng trên báo Cứu quốc, số 77, ngày 29-10-1945). Để chống “giặc”, rất nhiều lực lượng cùng sát cánh với người lính ở tuyến đầu, chẳng nề hà gian khổ, khó khăn.
Gần 300 ngày, cán bộ chiến sĩ ở mọi miền đất nước tham gia cuộc chiến “chống dịch như chống giặc”, quyết tâm đánh đuổi kẻ thù vô hình. Ở khu vực biên giới Tây Nam, An Giang gồng mình chống dịch COVID-19, với gần 100km đường biên giáp Vương quốc Campuchia. Loạt phóng sự này như nhật ký của tác giả về “cuộc chiến” ở vùng biên trọng điểm của Tổ quốc, gom góp những câu chuyện tuyệt đẹp về người lính thời bình. Người viết tin rằng, phẩm chất “vì nhân dân phục vụ”, thông điệp “văn hóa quân sự” của Bộ đội Cụ Hồ đã thể hiện rõ nét trong từng ý chí và hành động, càng vun đắp thêm sự tin yêu của nhân dân với Đảng, với Tổ quốc, với Quân đội.
Cùng với lễ hội Vía Bà Chúa Xứ núi Sam được tổ chức hàng năm, TP. Châu Đốc (An Giang) còn nổi tiếng với đặc sản mắm. Thật không ngoa khi cho rằng, Châu Đốc là “Vương quốc” mắm của Nam Bộ, bởi ở đây có nhiều cơ sở chế biến hàng chục loại mắm khác nhau. Với nhiều hương vị độc đáo, mắm Châu Đốc là một trong những món quà không thể thiếu khi du khách đến tham quan, du lịch.
Điểm tô cho những con phố thời điểm này là những cánh hoa tươi thắm đua nhau khoe sắc, chào mừng ngày Phụ nữ Việt Nam (20-10). Những ngày này, thị trường quà tặng cho phụ nữ, nhất là hoa tươi rất sôi động và đa dạng. Ấy vậy mà, có những phận hồng vì vất vả mưu sinh nên không thể hưởng trọn niềm vui ngày đặc biệt này. Đôi khi vì mưu sinh, gánh nặng "cơm áo, gạo tiền" mà niềm vui ấy trở nên quá xa vời.
Trong một lần đến chùa Svay Ta Hon (xã An Tức, Tri Tôn, An Giang), tôi khá bất ngờ khi bắt gặp 2 cây vải thiều 300 năm tuổi. Có lẽ, đây là cây vải thiều to lớn nhất mà tôi từng thấy.
Dân miền Tây "trông đứng trông ngồi" mùa nước nổi bởi không chỉ có những lợi ích mà con nước đỏ nặng phù sa mang lại, mà còn là những đặc sản được gọi tên từ lâu. Dù là dùng để làm nên những bữa cơm đạm bạc trong khói lam chiều hay để chiêu đãi khách phương xa thì món cá linh non, bông điên điển, cua đồng... không thể nằm ngoài danh sách những món đặc sản mùa nước nổi.