Bận bịu với núi công việc ngổn ngang, nhiều khi nó chẳng có thời gian gọi điện hỏi han đến mẹ, nhưng mẹ thì ngày nào cũng reo réo bên tai. Nhiều lúc bận, cứ dạ dạ vâng vâng rồi lại vùi đầu vào công việc, chẳng màng hỏi mẹ lấy đôi ba lời.
Chợt khựng một hồi lâu sau tiếng mẹ: “Mai mẹ gặt 2 sào lúa trên đồi căng, tụi mày đi hết chẳng có đứa nào ở nhà đi gặt với mẹ, mẹ phải thuê máy gặt. Mà bây giờ có máy gặt nhanh lắm con, đâu mệt như ngày xưa kéo chúng mày ra đồng đâu mà sợ. Phơi lúa xong mẹ xay xát sạch sẽ rồi gửi gạo ra cho…”. Tự dưng, nó thấy nghèn nghẹn, cay cay nơi sống mũi.
Bất chợt ký ức lại ùa về…
Tuổi thơ của tôi ngoài những giờ lên lớn được theo mẹ ra đồng là những kỷ niệm khó quên.
Nhà có 5 anh chị em nên cứ hễ có công việc là được bố mẹ dàn binh bố trận đâu ra đó. Vào mùa, nhiệm vụ của hai thằng anh to khỏe nhất là đạp máy và vác lúa cùng bố, mẹ và hai chị có nhiệm vụ cắt lúa, riêng nó, em út nên được bố ưa tiên công việc nhẹ nhàng nhất, là đứng đưa lúa (nghĩa là lấy từng bó lúa nhỏ đưa cho người đạp máy để tuốt lúa).
Tất cả mọi công đoạn được thực hiện hầu như ngay tại ruộng. Sau khi tuốt xong, lúa được mang về sân nhà phơi phóng, rơm rạ thì có thể phơi trực tiếp tại ruộng. Ở những ruộng cao thì việc cắt lúa nhàn hơn một chút, nhưng gặp phải trận mưa bão, lúa gãy đổ, lại ở những ruộng trũng thì việc cắt lúa vô cùng vất vả và mất khá nhiều thời gian.
Mà ngày đó, làm gì biết đến máy gặt là gì, làm gì có xe công nông cơ giới, nhà nào sang thì có cái xe trâu xe bò, nhà nào không có thì phải đẩy lúa bằng xe thồ. Ngày đó, cũng làm gì đã có bếp ga, thế nên hầu như nhà nào cũng có một cây rơm cao ú chất một góc sân vườn để dự trữ, vừa để đun nấu, vừa là lương thực dự trữ cho trâu bò ăn.
Thích nhất là được đạp xe chạy loanh quanh bờ ruộng hít hà mùi lúa mới.
Cứ đến ngày mùa là quê tôi lại rộn ràng chi lạ. Người người nhà nhà hò nhau ra đồng. Rồi lúa ngập nhà, rơm ngập đường. Thích nhất là những ngày nắng, lúa rơm phơi nhanh được cất mà lại sạch sẽ, gọn gàng. Khổ một nỗi, nhiều hôm cả nhà đang say giấc ngủ trưa, lơ mơ choàng tỉnh vì cơn mưa bất chợt, thế là người cào, người bê, người quét, người rê lúa... chạy mưa.
Ngày đó mệt mà vui, nghèo mà đủ đầy. Còn bây giờ, 5 anh chị em nó đều đã lớn, đứa nào cũng có gia đình với con cái đuề huề, chỉ thiếu những phút giây sum họp đầm ấm bên mâm cơm gia đình như thuở ấu thơ.
Ngày đó, bao nhọc nhằn hằn trên lưng ba mẹ, giờ lớn rồi mới thấm hiểu từng giọt mồ hôi nắng rát trên khuôn mặt ba mỗi trưa tất tả ngoài đồng, cũng thầm thương lắm đôi vai gầy mẹ quang gánh cả những mùa vui chỉ mong các con đủ đầy, no ấm. Nhưng giờ tóc ba mẹ đã bạc bởi bao mùa mưa nắng, bao mùa lúa chín chẳng có các con kề bên gồng gánh.
Giờ cũng đã đi được nhiều nơi, thấm trải nhiều điều, nhưng chỉ ước ao mong bé lại, được trở về những năm tháng của tuổi thơ để ùa vào lòng mẹ chở che như những bình dị, an yên của ngày tháng cũ xưa.
Cũng thèm lắm mỗi buổi sáng tinh mơ khi được đạp xe loanh quanh từng bờ đê hít hà mùi lúa chín, được ngắm bình minh trong lành chào đón ngày mới sau những rặng tre. Quê tôi, nhẹ nhàng mà yên ả, trong veo mà thanh bình.
Tuổi thơ của ai đó có gắn với triền đê, con sông, đồng ruộng. Tuổi thơ tôi gắn với bao nhọc nhằn của mẹ, những vất vả của ba. Để rồi, nhờ những tháng năm khó khăn đó đã nuôi chúng tôi khôn lớn, trưởng thành. Để rồi nhờ những mùa vui giúp chúng tôi biết yêu thương, trân quý hơn chốn quê nhà thân thuộc với những yên bình mà bất kể những lúc mệt mỏi hay yên vui chúng tôi đều ngóng về.
Theo QUỲNH NGA (Người đưa tin)