Kết quả tìm kiếm cho "Mùa bóng trong ký ức"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 386
Chạng vạng hôm ấy, dường như sông cũng khóc. Anh tôi đã mãi mãi ký gửi giấc mơ của mình cho dòng sông, những giấc mơ dằng dặc vô tận…
Mưa đầu mùa nhẹ nhàng như cô thôn nữ vừa mới lớn, hương thơm đồng nội thật tinh khôi, những hạt sương long lanh như pha lê treo trên đầu ngọn cỏ, sóng lúa xanh mượt nhấp nhô theo làn gió, xa xa... những rặng tre già cong gọng vó bên dãy nhà tranh, có lọn khói bếp với vũ điệu êm đềm trên mái lá. Ôi quê hương tôi, mộc mạc yên bình như cuộc sống của những con người nơi đây.
Tháng 6, những cơn mưa bất chợt đến làm đất trời mát mẻ, dễ chịu hơn sau những tháng nóng nực, oi bức. Một sáng nào trên phố, ta nghe tiếng ve gọi hè, nao nao trước sắc đỏ hoa phượng rợp trời trên những con đường, những sân trường, góc phố. Và những hạ xưa lại ùa về trong ta xao xuyến, bâng khuâng…
Giải Bóng chuyền nữ quốc tế, tranh cúp VTV9- Bình Điền lần thứ 14 năm 2024 được tổ chức thành công tại thành phố cao nguyên xinh đẹp, mến khách, giàu tình yêu thể thao- Buôn Ma Thuột (tỉnh Đắk Lắk)…
Vợ đẹp, đàn con cháu đông đúc đứa nào cũng khỏe mạnh, thông minh đĩnh ngộ, cơm ngày ba bữa anh ăn rất ít nhưng người vẫn khang thái như thường.
Những mùa gặt tuổi thơ làm tôi nhớ mãi, dâng lên bao cảm xúc. Đó là những buổi trời nắng chang chang. Hay những hôm đang gặt thì cơn mưa ập đến, con đường đất, đường làng bỗng trở nên lầy lội vì bước chân người. Đó là hương đồng, vị quê, vai áo cha mẹ ướt đẫm những nhọc nhằn tần tảo; là tiếng cười của tôi, của lũ trẻ quê nghèo. Tất cả làm nên mùa gặt ăm ắp thân thương nơi làng quê yêu dấu.
Chiềc đò nhỏ xuất phát từ khu vực tượng đài sự kiện tập kết 1954 ( TP. Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp) đưa du khách vượt sông Tiền đến cù lao Tân Thuận Đông để trở về với tuổi thơ. Nơi đây, có một chợ quê thu hút đông đảo du khách gần xa…
Quá khứ đau thương và hào hùng đã đi qua, biết bao mồ hôi, công sức của các thế hệ cán bộ, chiến sỹ, quân và dân Trường Sa đã đổ xuống, biến đảo đá khô cằn năm xưa trở thành Trường Sa xanh mướt.
Cuộc sống hiện đại làm chúng ta luôn quay cuồng, tất bật tưởng chừng không có thời gian để thở. Nhưng đổi lại, chúng ta được thừa hưởng sự tiện nghi nhờ tiến bộ của khoa học kỹ thuật.
Khi tôi viết những dòng này, phà Châu Giang đã trở thành quá khứ, thành kỷ niệm lưu luyến của rất nhiều người dân địa phương. Có người vẫn còn thói quen chạy ào xuống phà, rồi lại chưng hửng sực nhớ: Phà nghỉ ngơi rồi. Có người nghe lòng rào rạt, chưa quen mắt mỗi khi nhìn khung cảnh vắng lặng…
Mỗi lần đi ra bến, các bà, các chị đều đem theo thau quần áo. Chiếc thau nhôm nào cũng đục cái lỗ, cột sợi dây, chi vậy trời? Rồi tôi cũng có câu trả lời khi lần đầu xuống bến tắm sông cùng chị Tím.
Một chiều đi ngang những xóm làng, bãi bồi ven sông miên man xanh biếc, mảnh vườn của mẹ lại hiện về sống động trong tôi. Những xa xưa bỗng được đánh thức bởi mùi hương ngày cũ từ hoa cỏ, rạ rơm, từ ngọn khói la đà mẹ đốt lá rụng buổi chiều tàn. Khu vườn của mẹ có mảnh đất phủ rơm trồng đậu bên luống rau xanh mỡ màng, hàng mía ngọt lao xao trong gió, những bụi khoai môn mọc ven khe nước nhỏ. Tôi thích đi chân trần giữa những luống rau, hoa lá trong vườn, nghe tiếng chim thánh thót quanh mình điệp khúc bình yên.