Kết quả tìm kiếm cho "Nhớ chiếc máy may xưa"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 495
Vợ đẹp, đàn con cháu đông đúc đứa nào cũng khỏe mạnh, thông minh đĩnh ngộ, cơm ngày ba bữa anh ăn rất ít nhưng người vẫn khang thái như thường.
Những mùa gặt tuổi thơ làm tôi nhớ mãi, dâng lên bao cảm xúc. Đó là những buổi trời nắng chang chang. Hay những hôm đang gặt thì cơn mưa ập đến, con đường đất, đường làng bỗng trở nên lầy lội vì bước chân người. Đó là hương đồng, vị quê, vai áo cha mẹ ướt đẫm những nhọc nhằn tần tảo; là tiếng cười của tôi, của lũ trẻ quê nghèo. Tất cả làm nên mùa gặt ăm ắp thân thương nơi làng quê yêu dấu.
Chiềc đò nhỏ xuất phát từ khu vực tượng đài sự kiện tập kết 1954 ( TP. Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp) đưa du khách vượt sông Tiền đến cù lao Tân Thuận Đông để trở về với tuổi thơ. Nơi đây, có một chợ quê thu hút đông đảo du khách gần xa…
Tọa lạc ở độ cao 710m so mực nước biển, vồ Bồ Hong là nơi cao nhất của núi Cấm (xã An Hảo, TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang), cũng là nơi cao nhất ở miền Tây. Với nhiều người, đỉnh Bồ Hong là nơi nhất định phải đặt chân đến một lần, nếu không thì như họ chưa lên núi Cấm.
Không ai hẹn ai, cứ đến ngày rằm tháng tư âm lịch hàng năm, người dân xa gần tụ họp về miếu Bà Chúa Xứ núi Sam (TP. Châu Đốc, tỉnh An Giang), thực hiện nghi thức may áo dâng Bà, tạo nên khung cảnh nhộn nhịp, nhưng vẫn rất trật tự, tôn nghiêm.
Quyên nằm nghe những âm thanh lọt qua khe cửa sổ, vài tiếng còi xe kêu chói gắt trong đêm. Đường vắng, những lối đi thừa thãi, tiếng còi xe giận ai mà phải réo rắt inh ỏi?
Khi tôi viết những dòng này, phà Châu Giang đã trở thành quá khứ, thành kỷ niệm lưu luyến của rất nhiều người dân địa phương. Có người vẫn còn thói quen chạy ào xuống phà, rồi lại chưng hửng sực nhớ: Phà nghỉ ngơi rồi. Có người nghe lòng rào rạt, chưa quen mắt mỗi khi nhìn khung cảnh vắng lặng…
Nó là chiếc xe đạp 'kỳ quan': cổ nghênh nghểnh cách cái sườn cong cong một đoạn thiệt là xa. 'Xe mày té xuống thì nhiễm trùng mà chết ngay đuông!' - bạn bè trêu thế.
Nghe chồng bảo sắm ô tô, chị ngơ ngác, mồm mắt tròn xoe, giọng như hụt hơi: 'Đi đâu mà mua xe?'. Anh cười, cái đầu húi cua lắc nhẹ, vẻ khó hiểu cùng lời nghi vấn cao ngạo: 'Sao hỏi ngớ ngẩn thế?'. Nói rồi, anh đưa mắt nhìn con đường trước nhà, với dãy ô tô nối dài, tít đến đằng xa.
Mỗi lần đi ra bến, các bà, các chị đều đem theo thau quần áo. Chiếc thau nhôm nào cũng đục cái lỗ, cột sợi dây, chi vậy trời? Rồi tôi cũng có câu trả lời khi lần đầu xuống bến tắm sông cùng chị Tím.
Một chiều đi ngang những xóm làng, bãi bồi ven sông miên man xanh biếc, mảnh vườn của mẹ lại hiện về sống động trong tôi. Những xa xưa bỗng được đánh thức bởi mùi hương ngày cũ từ hoa cỏ, rạ rơm, từ ngọn khói la đà mẹ đốt lá rụng buổi chiều tàn. Khu vườn của mẹ có mảnh đất phủ rơm trồng đậu bên luống rau xanh mỡ màng, hàng mía ngọt lao xao trong gió, những bụi khoai môn mọc ven khe nước nhỏ. Tôi thích đi chân trần giữa những luống rau, hoa lá trong vườn, nghe tiếng chim thánh thót quanh mình điệp khúc bình yên.
Không những là nhà chỉ huy quân sự tài năng, kiên cường, cuộc đời hoạt động cách mạng của Huỳnh Văn Nghệ còn là một cây bút tràn đầy nhiệt huyết. Ở lĩnh vực thơ ca, ông được mệnh danh là “Thi tướng rừng xanh”.