Kết quả tìm kiếm cho "nhọc nhằn mưu sinh"
Kết quả 61 - 72 trong khoảng 115
Cuộc chiến nào cũng chất chứa hy sinh, mất mát, khó nhọc, và “cuộc chiến” chống COVID-19 nằm trong quy luật ấy. Không ít gia đình sinh ly tử biệt vì đại dịch. “Kẻ thù” đã lấy đi của họ rất nhiều nước mắt, sinh mệnh, phút chốc trả lại tang thương, khắc khoải, buồn đau. Nhưng, buồn thương không thể quật ngã tinh thần của con người. Sau tất cả, chúng ta cùng đứng dậy, bước tiếp, sống tốt hơn…
Hàng ngàn người lao động ở TP. Hồ Chí Minh và các tỉnh: Bình Dương, Đồng Nai... tự phát trở về An Giang trong những ngày qua một lần nữa đặt vấn đề về tạo việc làm tại chỗ cho lao động. Chỉ khi nỗ lực tạo việc làm được thực hiện một cách căn cơ tại các địa phương thì người dân mới không rời quê để đi mưu sinh...
Sau thời gian thực hiện giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ, người lao động bắt đầu trở lại với cuộc mưu sinh. Với họ, khoảng thời gian sau giãn cách là cơ hội để ổn định đời sống, nhưng vẫn phải đảm bảo các biện pháp phòng, chống dịch COVID-19.
Dịch bệnh COVID-19 diễn biến phức tạp và kéo dài không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe, mà còn tác động trực tiếp, gây không ít khó khăn đến đời sống, việc làm, thu nhập của người dân. Mưu sinh trong mùa dịch bệnh không hề dễ dàng…
“Đội quân” ép cọc bê-tông chủ yếu là những nông dân “chân đất”. Do cuộc sống khó khăn, họ “ly hương” lên phố thị để mưu sinh bằng nghề nặng nhọc này.
Bất chấp tình hình thời tiết có khắc nghiệt thế nào, dù nóng hay lạnh, mưa, nắng ra sao, những người lao động tự do vẫn phải bươn chải, mưu sinh để kiếm sống. Đối với họ, kiếm được tiền lo cái ăn, cái mặc cho gia đình là niềm vui trong thời buổi dịch bệnh diễn biến phức tạp. Dù có vất vả đến mấy đi chăng nữa thì họ vẫn cố gắng làm.
Ngày nhận quyết định nhập ngũ, Lý Dương Gia Khánh (ngụ phường Mỹ Phước, TP. Long Xuyên, An Gianh) nổi bật với nước da trắng trẻo, thư sinh. Hơn 2 tháng sau, tôi gặp lại Khánh ở thao trường, nước da ấy đã đen sạm đi nhiều. Cùng với đó là gương mặt tự tin, ánh mắt sinh động, nụ cười rạng rỡ trên môi. Chàng tân binh ấy, đã ra dáng một quân nhân được tôi luyện.
17 năm gắn bó với phong trào thiếu nhi, dù có những lúc gặp khó khăn, trở ngại nhưng tình yêu với thiếu nhi và sự nhiệt huyết với công tác Đoàn, Đội đã giúp chị Trương Thanh Thúy (Phó Giám đốc Nhà Thiếu nhi An Giang) vượt qua những thách thức để vững bước trên con đường mình đã chọn.
Người Việt một khi nói “Tôi đi cày”, “Tôi còn phải đi cày để nuôi vợ con”, không có nghĩa là họ đang làm nông đi cày ruộng mà có nghĩa là đi làm, làm bất cứ công việc gì ở đủ các ngành nghề, lĩnh vực. Đó là một thói quen sử dụng ngôn từ giản dị, bình dân xuất phát từ nền nông nghiệp lúa nước.
Đón ánh bình minh giữa không gian mờ ảo của buổi sáng với những đám mây len lỏi, luồn qua những ngọn đồi sẽ mang đến cho bạn một cảm giác rất tuyệt vời, cái se lạnh vừa đủ làm ta thổn thức với những ngọn gió xuân đang về. Chợ mây núi Cấm (Tịnh Biên) là một nơi như thế. Nơi đây không những đủ để ta thỏa sức "săn mây" nơi non ca,o mà còn mang đến cho ta trải nghiệm vừa lạ, vừa quen với phiên “chợ mây” độc đáo của những phụ nữ miền sơn cước.
Tháng 2-2019, những công dân độ tuổi mười tám, đôi mươi ấy từ biệt gia đình, lên đường nhập ngũ. Buổi chia tay mang nhiều quyến luyến, lo lắng khi lần đầu tiên họ xa nhà thời gian dài, xa vòng tay chăm sóc thân thuộc của người nhà. Sau gần 2 năm rèn luyện trong môi trường quân ngũ, họ hoàn thành nghĩa vụ quân sự, trở về địa phương. Họ lại trải nghiệm một lần chia tay đặc biệt khác: chia tay đơn vị, chia tay chỉ huy, chia tay đồng đội.
Đó là hoàn cảnh đáng thương của ông Dương Phú Buôi (ngụ ấp Tây Bình, xã Vĩnh Trạch, Thoại Sơn) và ông Võ Hải Minh (ngụ ấp hòa Thành, xã Định Thành, Thoại Sơn, An Giang) khi cả 2 đều đau bệnh nhưng không có tiền điều trị.