“Thì mong những ai đi xa
Về thôi nhớ thương tràn đầy …..”
Câu hát tình cờ nghe được từ điện thoại của 1 bàn bên cạnh sao lại làm tôi mất tập trung trong buổi hẹn hò cuối tuần với mấy người đồng nghiệp đến vậy.
Về lục tìm trên mạng, nghe mà thấy cay cay khóe mắt. “Về thôi thương nhớ…” từng ca từ sao như là viết cho tôi, người nhập cư mưu sinh, thương lắm, nhớ lắm quê nhà, nhớ hình bóng mẹ cha luôn mong ngóng con về. “Nước mắt tuôn trào ta gặp nhau giây phút này”, khắc họa rõ nét hình ảnh má tôi, cứ con về là chạy ra ôm khóc.
Tác giả như nói thay tôi, tâm trạng của người nhập cư giữa thành phố ồn ào xa lạ, đến nỗi thấy như nắng mưa, xe ngựa cũng quá đỗi vô tình. Rồi một tiếng rao đêm, một tiếng trống hội hè đâu đó hay những ca từ đồng cảm là như thôi thúc làm tôi nôn nao, cảm xúc vỡ òa của một chuyến về nhà lại bùng lên. Để rồi mua sắm, gói ghém bao nhiêu là quà cáp, là thương yêu dồn trong hành lý cồng kềnh cho một chuyến trở về, cho giây phút hạnh ngộ đầy nước mắt.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng, nhạc Việt bây giờ là sự phát triển mạnh mẽ dòng nhạc ngôn tình, đào sâu rất nhiều các xúc cảm của tình yêu đôi lứa. Các mối tình tay ba và nỗi chán chường tuyệt vọng của kẻ cuồng si đã được nói đến không phải bằng ngôn ngữ sâu lắng của tình ca thập niên 50, của thấm đẫm ngọt ngào của dòng bolero thập niên 60 mà theo cách vội vã rất khác biệt của tuổi trẻ thập niên 10.
Và tôi thấy mình cũng hòa vào đó, tôi cứ ngỡ như mình chỉ ưa nhưng ca khúc thời trang, rộn ràng, yêu đương lãng mạn nhưng bắt gặp MV này tôi lại phát hiện một góc sâu trong tâm hồn mình dành cho những giai điệu nhẹ nhàng lâu lắng, những hình ảnh quê nhà với sông nước miền Tây, áo bà ba ngọt ngào chất phù sa, cánh đồng, đầm sen, bông lúa sao mà quá đỗi thân thương.
Cảm ơn MV, đã thấu hiểu cho cảnh “Tháng năm xa nhà bao nhọc nhằn bao đắng cay. Nắng mưa vô tình ta một mình nơi xứ người”.
Và tiếp thêm động lực với thông điệp lạc quan yêu đời, Thả trôi đi những chuyện buồn. Sóng gió đã qua đi, giây phút gặp nhau là giây phút của rung động, của yêu thương, của tha thứ. Cùng cất lên tiếng hát sẻ chia, và cùng cười với nhau như thể chưa bao giờ…
Theo VŨ HỒNG LÝ (Vietnamnet)