Một sáng tỉnh dậy, tôi lướt Facebook, thấy dân mạng share nhau câu chuyện: Trước đây, ở nhà ăn và ngủ thì thiên hạ bảo "sao mày lười?"; nhưng giờ ngồi yên trong nhà, chỉ ăn và ngủ, sẽ được sếp phát "phiếu bé ngoan" ngay - thế mới là có ích cho xã hội. Đọc xong vừa buồn cười mà vừa... xót xa.
Đó là sự thật đấy các bạn ơi! Phải ở nhà lúc này, mới giúp đỡ Nhà nước, giúp công cuộc chống dịch nhanh tới đích hơn. Chắc chắn không phải chỉ tôi, hàng triệu người dân TP. HCM, hàng triệu triệu người dân Việt Nam chỉ còn một ước ao: Hết dịch thật nhanh!
Vẫn biết ước mơ đó vẫn còn xa xôi, nhưng tôi tin, ngày ấy rồi sẽ đến. Và khi đó...
Hẹn nhau khi hết dịch, việc đầu tiên tôi phải làm là cởi ngay chiếc khẩu trang cả ngày siết chặt mũi - má - miệng! Đeo khẩu trang là tốt - chống bụi, ngăn chặn vi khẩu, hạn chế việc da tiếp xúc trực tiếp với nắng nóng... Nhưng tôi vẫn muốn được "mặt trần" khi lượn lờ quanh hồ Tây lộng gió, những con phố cổ lắt léo người qua lại, hít một chút khói bụi, ngửi mùi thức ăn thơm nức từ nhà ai đó... Hãy cho tôi chút tự do đó nào!
Hẹn nhau khi hết dịch, tôi sẽ bắt tay và ôm thật chặt bất cứ người bạn nào mình gặp đầu tiên. Bao nhiêu lâu nay, gặp bạn bè thân thiết hay đối tác, tôi chỉ dám fist bumb (dùng 2 nắm đấm chạm vào nhau) hoặc cùng lắm là chạm khuỷu tay! Có thể tôi sống hơi "Tây" một chút, nhưng tôi nhớ lắm những lần bắt tay hay ôm chầm lấy những người bạn thân của mình!
Hẹn nhau khi hết dịch, tôi sẽ xách vali lên và... sân bay thẳng tiến để chọn chuyến bay đầu tiên nào tới Sing - Thái... - những đất nước láng giếng không đòi tôi phải có visa. Đã bao lâu rồi bạn không được tận hưởng cảm giác pack đồ và bắt đầu một hành trình khám phá nơi nào đó?
Tôi thèm vị biển, tôi nhớ mùi đồng cỏ và tôi mơ về những chiếc ảnh xinh xinh. Tôi muốn "về quê" một chuyến thật thoả thích! Ai "on board" cùng tôi không? Mà chẳng cần xuất ngoại, được tới mũi Cà Mau, lên địa đầu Tổ Quốc hay ghé Đà Nẵng - Hội An thân thương..., chốn nào cũng được.
Tất cả những gì đám mê xê dịch chúng tôi cần chỉ là được đi du lịch thật thoải mái, được tận hưởng mọi món ngon bên lề đường, được lê la mọi ngõ nhỏ. Thế là quá đủ!
Hẹn nhau khi hết dịch, tôi chắc chắn chẳng thể bỏ qua một tô phở nóng hổi kèm chiếc quẩy dai dai rồi nhâm nhi một ly cafe vỉa hè và tám chuyện với hội bạn thân. Hà Nội chúng ta là thiên đường ẩm thực nhưng cứ sau mỗi chuyến đi, chẳng hiểu sao, tôi lại da diết thèm một tô phở...
Hẹn nhau khi hết dịch, đôi khi tôi chẳng cần gì ngoài việc xách xe xuống phố, hoà mình vào dòng người đông đúc, tấp nập và... hít khói xe, nghe tiếng còi inh ỏi, tận hưởng chút... tắc đường - đặc sản của Hà Nội - Sài Gòn cũng như nhiều đô thị lớn khác. Thương Sài Gòn và nhớ lắm Hà Nội của tôi ơi!
Thế mới biết lúc này đây, người Sài Gòn còn nhớ thương những đêm phồn hoa không ngủ của họ tới cỡ nào... Chẳng mong giàu sang lúc này, chỉ mơ bình an và sức khoẻ sẽ tới với Hà Nội, Sài Gòn..., với Việt Nam thân yêu, tới thế giới rộng lớn ngoài kia...
Hẹn nhau khi hết dịch nhé bạn ơi!
Theo Độc giả Ngọc Lan (Vietnamnet)