Đêm cuối cùng của năm cũ, khi phố phường rực rỡ ánh đèn, người người ríu rít chuẩn bị cho khoảnh khắc giao thừa, mẹ tôi vẫn lặng lẽ với những công việc không tên trong gian bếp nhỏ.
Khoảng 10 giờ đêm, khi mọi việc dần xong, mẹ bắt đầu chuẩn bị bánh phồng cho lễ cúng giao thừa. Dưới ánh lửa bập bùng, từng chiếc bánh phồng dần nở ra, tròn đều, giòn tan, mang vị ngọt nhẹ của nếp. Đứng cạnh mẹ, tôi muốn thử nướng bánh nhưng ngần ngại. Mẹ nhẹ nhàng hướng dẫn: "Nướng bánh phồng phải trở đều tay, nếu không bánh sẽ sượng”. Lời dạy ấy vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí tôi đến tận hôm nay.
Tiếng lách tách của lửa, mùi bánh phồng nướng… như đưa tôi trở lại những đêm giao thừa bên mẹ
Năm này qua năm khác, những chiếc bánh phồng của mẹ luôn là một phần không thể thiếu trong đêm giao thừa. Sau khi cúng tổ tiên, cả nhà cùng ngồi lại, lắng nghe lời chúc Tết trên ti-vi, ngắm pháo hoa và thưởng thức những chiếc bánh giòn rụm. Đối với tôi, hương vị Tết là cảm giác quây quần, hương vị của bánh phồng.
Điều tôi nhớ nhất không chỉ là chiếc bánh phồng, mà còn là sự ấm áp, hiền hòa tỏa ra từ mẹ. Mỗi chiếc bánh nở dưới tay mẹ chứa đựng biết bao hy sinh và tình cảm thầm lặng. Đêm giao thừa, khi tiếng pháo hoa dần tắt, hơi ấm từ bếp lửa và nụ cười dịu dàng của mẹ vẫn lan tỏa khắp ngôi nhà.
Những khoảnh khắc ấy thật giản dị nhưng đầy thiêng liêng. Giờ đây, mỗi khi thưởng thức lại chiếc bánh phồng, tôi như được chạm vào trái tim của mẹ, một trái tim mà tôi trân quý hơn bất kỳ điều gì trên đời.
B.G