Người “kể chuyện” bằng cây lá

04/12/2025 - 10:53

 - Không thể nói, cũng chẳng thể nghe từ khi còn bé vì bom đạn chiến tranh, nhưng ông Nguyễn Văn Hoàng (ngụ Tổ 7, ấp 11A, xã An Minh, tỉnh An Giang) chọn một cách khác để “lên tiếng”. Tiếng nói của ông được thể hiện qua sắc xanh uốn lượn của hàng rào, cổng chào tam quan bằng cây lá, qua những nét vẽ mộc mạc mà giàu tình yêu quê hương, khiến ai đi ngang qua cũng muốn dừng lại để ngắm nhìn.

Ông Nguyễn Văn Hoàng bên cổng chào tam quan bằng cây xanh do chính ông tạo hình ở ấp 11A, xã An Minh.

Ngôi nhà nhỏ của ông Hoàng nép mình bên con đường ở ấp 11A, xã An Minh. Căn nhà cũ kỹ, nền xi măng đã ngả màu, là tài sản ba mẹ để lại. Không vợ con, sức khỏe hạn chế, lại câm điếc từ nhỏ, cuộc đời ông vốn dễ rơi vào lặng lẽ. Nhưng người đàn ông 61 tuổi này lại chọn sống theo cách khác, cần mẫn gieo cái đẹp.

Cứ 7 - 10 ngày, ông Hoàng lại mang kéo ra cắt tỉa để giữ cho cổng chào luôn đẹp và gọn gàng.

Ngày chúng tôi tìm đến, ông Hoàng đang lom khom bên hàng rào, với chiếc kéo cắt tỉa quen thuộc trong tay. Thấy khách lạ, ông chỉ cười, nụ cười hiền lành, đôi mắt nheo lại, rồi tiếp tục công việc như thể đó là cách ông chào hỏi.

Khoảng 10 năm trước, khi An Minh bắt tay xây dựng nông thôn mới, ấp 11A triển khai mở rộng tuyến đường giao thông. Người dân góp công, góp sức. Ông Hoàng dù chẳng nghe được những cuộc vận động, cũng chẳng nói được lời hưởng ứng, vẫn âm thầm làm phần việc của mình.

Ông Hoàng luôn lạc quan dù cuộc sống còn nhiều khó khăn.

Ông Hoàng mang những cây con bé xíu do mình tự ươm ra ven đường, tỉ mẩn đặt từng gốc theo hàng thẳng tắp. Mọi người bảo, lúc ấy, chẳng ai nghĩ những mầm xanh nhỏ nhoi ấy rồi sẽ phát triển được. Vậy mà nay, chúng đã hóa thành cổng chào tam quan độc đáo ngay cửa ngõ vào ấp 11A, trở thành công trình đẹp nhất ấp. Ba vòm cây được uốn cong đều tăm tắp, liên kết nhau bằng những đường tỉa mượt mà, trông như một cánh cổng chào đón người dân trở về.

Nhiều đoàn khách khi về ấp phải dừng xe ngắm nhìn, trầm trồ: “Cổng này ai làm mà đẹp vậy?”. Người dân chỉ cười, rồi nói: “Ông Hoàng đó!”.

Trong nhiều năm qua, cứ 7 - 10 ngày, ông lại mang kéo ra cắt tỉa. Không ai hướng dẫn, không tài liệu, cũng chẳng có bản vẽ mẫu, mọi thứ được tạo hình bằng trực giác thẩm mỹ và đôi tay khéo léo của ông. Với ông, cây cối có tiếng nói, có linh hồn. Ông nhìn hình dáng từng cành, đo bằng mắt, uốn theo cảm nhận rồi cắt gọn thành những đường tròn, đường cong tự nhiên đến lạ.

Trước sân nhà ông là cả một vườn mai vàng tươi tốt. Điều khiến nhiều người thích thú hơn là mỗi cây lại mang một dáng khác nhau, cây thì dáng trực thanh thoát, cây dáng xiêu lãng tử, có cây lại được ông tạo hình rồng uốn lượn. Nhiều người đến chơi nhà ông để ngắm vườn mai và trầm trồ tài nghệ của ông.

Ông Hoàng với bức chân dung cha mình được ông vẽ bằng những nét bút mộc mạc nhưng đầy cảm xúc.

Không chỉ giỏi chăm cây, ông Hoàng còn vẽ rất đẹp. Ông có thể vẽ chân dung, đình, miếu, cảnh quê. Nét bút tuy giản dị,nhưng tinh tế, như thể ông gửi cả phần “nghe” và “nói” của đời mình vào từng bức tranh. Người dân trong ấp thường nhờ ông vẽ lại hình ảnh mái đình cũ, hay những góc xưa của xóm ấp. Ông chẳng nhận tiền, chỉ cười và đưa bức vẽ bằng hai tay.

Cuộc sống của ông Hoàng giản đơn, căn nhà cũ, vài bộ quần áo, góc bếp nhỏ, hộp bút chì, vài lọ màu acrylic. Nhưng những ai sống gần ông đều nhận xét: “Ông không giàu tiền bạc, nhưng giàu lòng nhân ái”. Ông không nói được nhưng sự tận tụy của ông với từng gốc cây, từng nhành lá, từng bức tranh đã “nói” thay ông nhiều hơn vạn lời.

Ông Hoàng chăm chú vẽ tác phẩm mới.

Giữa nhịp sống hôm nay, giữa những ồn ào vội vã, ông Hoàng vẫn ngày ngày âm thầm đứng ở cổng ấp, kéo nhẹ những ngọn cây, gửi gắm vào đó tình yêu với nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Để rồi mỗi ai đi ngang qua ấp 11A cũng mang theo trong lòng một chút lắng lại, một chút ấm áp từ tiếng nói rất riêng của ông Nguyễn Văn Hoàng - tiếng nói của cây, của lá và của một tâm hồn chưa bao giờ lặng im.

Bài và ảnh: ĐẶNG LINH