Học sinh Trường trung học phổ thông Trấn Biên, thành phố Biên Hòa trong buổi lễ tri ân và trưởng thành niên khóa 2021-2024. Ảnh: Nguyễn Huy
Mùa hạ của em tươi xanh ký ức thời áo trắng hồn nhiên là những lần thắt vạt áo dài leo tường trốn học. Ngôi trường cấp ba yêu dấu ngày xưa em học mà mỗi lần có dịp trở về quê nhà và ngang qua lại làm em bồi hồi, xúc động. Em say mê văn nghệ với nhiều vai diễn mà đến giờ bạn bè vẫn còn nhắc đến: Nàng công chúa Mị Nương trong Sơn Tinh - Thủy Tinh, Mỵ Châu trong Trọng Thủy - Mỵ Châu. Và em cũng “nổi tiếng” với những trò nghịch ngợm tuổi “nhất quỷ nhì ma”. Đó là những lần leo tường rào trốn học đi chụp hình mẫu. Em bảo người ta trả ít tiền thù lao cho những ảnh chân dung cũng đủ cho em rủ bạn đi ăn chè, uống nước. Nhớ nhất là hôm em bị thầy hiệu phó bắt được và dạy cho một bài “đạo đức giáo khoa thư” thống thiết.
Con gái dịu dàng, thùy mị nhưng cũng có những lúc em và bạn bè tinh nghịch chẳng thua kém đám con trai. Học trò nghịch phá vậy đó song thầy cô luôn dang rộng vòng tay yêu thương, vị tha. Em tiếc nuối không thực hiện được ước mơ làm cô giáo để hàng ngày sống bên trẻ thơ, được sống lại một thời ngây thơ đầy ắp kỷ niệm học trò tươi đẹp…
Hạ thương nhớ của tôi là những kỷ niệm ngọt ngào về mùa thi tốt nghiệp lớp 12. Ngày ấy, khi con đường đến trường thắp vài đốm lửa phượng là tôi và bạn bè bước vào ôn tập miệt mài cho kỳ thi cuối cấp. Kỳ thi mà 12 năm đèn sách được ba mẹ mong chờ và là ước mơ cháy bỏng của mỗi đứa. Lao vào học tối ngày sáng đêm, nhưng có lúc rảnh rỗi là chúng tôi lại viết cho nhau những dòng lưu bút để nhớ để thương. Lưu bút thời áo trắng hoa mộng ghi dấu bao yêu thương, bao kỷ niệm học trò vô tư, hồn nhiên, ghi dấu tình bạn thân thắm thiết… Những nét chữ viết bằng mực tím sao mà thân thương đến lạ. Những dòng lưu bút ăm ắp tình thân, sâu đậm tình bạn thuở dại khờ, là đong đầy bao ước mơ đẹp đẽ của bạn bè. Cuốn lưu bút ngày xưa giờ giở lại lòng cứ nao nao, bồi hồi...
Tháng 6, học trò bước vào những kỳ thi mang dấu ấn của cuộc đời. Sáng ngang qua trường thi tốt nghiệp trung học, lòng rộn ràng nỗi nhớ, ngập tràn cảm xúc. Những người cha, người mẹ chở con đến trường thi mặt lo âu, thấp thỏm. Nghe những lời nói dặn dò, nhìn bàn tay vẫy con vào trường thi, mắt dõi theo những bước chân mà yêu quá đi thôi…
Tháng 6 này, tôi có những người bạn, đồng nghiệp, người thân có con đến trường thi. Cảm giác con vào phòng thi, ba mẹ đi ra đi vào như tôi lại đến. Gác lại những chuyến đi xa, du lịch hè, về quê để ở bên con một mùa thi trọn vẹn. Bạn tôi bảo đã có 1 đứa con đang học đại học, nay đứa nhỏ thi 12 mà sao vẫn lo nghĩ, đứng ngồi không yên. Người bạn công nhân lại lo con không đậu được trường công lập là thiếu trước hụt sau, nghèo khó càng nghèo khó, gánh nặng lo toan lại đè đôi vai, sợ con bỏ dở con đường đại học. Vậy đó, cuộc đời ta mãi gắn bó với những cuộc thi gian nan, có cả nước mắt, nỗi buồn và hạnh phúc ngập tràn. Có lẽ chúng ta chẳng thể nào quên được cảm xúc của những ngày đưa con “lều chõng” đi thi ấy cho đến suốt cuộc đời mình…
Những cơn mưa đến rồi đi, mùa hạ đưa ta về với ký ức một thời áo trắng đẹp như mơ và cùng ta đợi chờ, hy vọng những điều tốt đẹp của một mùa thi sẽ đến…
Theo KIM TUYỀN (Báo Đồng Nai)