Kết quả tìm kiếm cho "nhọc nhằn mưu sinh"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 116
Sau lễ tuyên thệ, các chiến sĩ mới đủ điều kiện để biên chế về các đơn vị trong lực lượng vũ trang địa phương. Không còn là “tân binh” nữa, họ chính thức trở thành “chiến sĩ năm thứ nhất”, nhưng vẫn tiếp tục hành trình làm quen với đơn vị mới.
Những mùa gặt tuổi thơ làm tôi nhớ mãi, dâng lên bao cảm xúc. Đó là những buổi trời nắng chang chang. Hay những hôm đang gặt thì cơn mưa ập đến, con đường đất, đường làng bỗng trở nên lầy lội vì bước chân người. Đó là hương đồng, vị quê, vai áo cha mẹ ướt đẫm những nhọc nhằn tần tảo; là tiếng cười của tôi, của lũ trẻ quê nghèo. Tất cả làm nên mùa gặt ăm ắp thân thương nơi làng quê yêu dấu.
Khi màn đêm buông tĩnh mịch, cũng là lúc ngư phủ lầm lũi mưu sinh bằng nghề cào cá trên sông Hậu. Quanh năm, họ lấy ghe làm nhà, trăng sao làm bầu bạn, xuôi ngược đó đây theo con nước châu thổ Cửu Long.
Những ngày gần đây, thời tiết nắng nóng kéo dài, có lúc nhiệt độ ngoài trời ở mức 38 – 40°C đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến sinh hoạt của người dân, đặc biệt là những người lao động phải mưu sinh ngoài trời càng thêm vất vả.
Nhiều ngày qua, nắng như đổ lửa, nhất là vào buổi trưa, khiến những người mưu sinh ngoài trời khá vất vả, mệt mỏi.
Với khí hậu đặc trưng miền Tây, vùng Bảy Núi (tỉnh An Giang) cũng có 2 mùa mưa - nắng trong năm. Tuy nhiên, mùa khô ở vùng Bảy Núi dù có oi bức với cái nắng chang chang thiêu đốt của đất trời, nhưng cũng mang trong mình sức sống riêng, bởi đây là thời điểm các đặc sản lên ngôi.
Trời nắng hanh hao, tần ngần một hồi trước quầy rau củ và lời mời chào của dì bán rau, ánh mắt tôi dừng lại trước mớ rau tập tàng non xanh nằm lẫn giữa đám xà lách và tần ô. Trời này mà húp một ngụm canh rau tập tàng nấu tôm thì cứ phải gọi là mát lòng mát dạ.
Lúc còn nhỏ tôi thấy mẹ lúc nào cũng tranh thủ, tranh thủ tắm giặt, gội đầu, tranh thủ quét dọn, tranh thủ nấu, tranh thủ ăn, tranh thủ về thăm ngoại... Mỗi thứ mẹ làm một nhoáng cho xong để dành thời gian đi làm đồng, đi chợ. Mẹ bảo công việc đồng áng phải khẩn trương cho kịp thời, kịp vụ, còn chợ phải đi sớm về trưa mới mua bán được nhiều hàng. Tôi nhìn đôi gót chân khô nứt nẻ bước đi không bao giờ kịp bén lên mặt đất mà lòng tự hỏi thời gian của mẹ quý giá biết là bao.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.
Đi chùa đầu năm đã trở thành một tập tục, nét đẹp văn hóa truyền thống, tạo nên bức tranh đa sắc trong nền văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, thể hiện khát vọng, ước muốn những điều may mắn, tốt đẹp, hạnh phúc của mọi người trong năm mới.
Thời điểm cuối năm, những “nghệ nhân” làng gốm Phnôm Pi (xã Châu Lăng, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang) tất bật cho các mẻ gốm chuẩn bị ra lò. Lò than, cà ràng, cà om, khuôn bánh khọt… là những sản phẩm gốm mang đậm nét truyền thống đặc trưng của đồng bào dân tộc thiểu số (DTTS) Khmer vùng Bảy Núi.