Về nhà để được nếm trọn hương vị yêu thương từ tô canh đọt nhãn lồng của mẹ
29/04/2024 - 09:22
Sớm tinh mơ, tiếng chuông Zalo vang lên. Ngay sau đó là hình ảnh đọt nhãn lồng xanh mướt được bé út gửi qua, kèm tin nhắn: “Nghe nói lễ năm nay anh hai được về, mẹ chăm tưới tụi nó tốt mơn mởn luôn!”.
AA
Dòng tin nhắn của bé út làm lòng tôi dâng trào bao xúc cảm. Làm lính trinh sát suốt bao năm qua, vào những dịp lễ, Tết, tôi đều cùng anh em trong đơn vị túc trực để đảm bảo an toàn cho người dân.
Năm nay, tôi mới được luân chuyển sang làm việc ở đơn vị khác. Anh em thay phiên ca trực, nên tôi được về nhà ít hôm. Lòng tôi thấy hân hoan, ngóng trông từng ngày để được trở về quê nhà.
Điều tôi mong ngóng nhất là sẽ được nếm vị ngọt lành từ tô canh đọt nhãn lồng do mẹ nấu. Ở miền Tây Nam Bộ quê tôi, những đám rau nhãn lồng mọc khắp nơi, từ sau hè, bờ ao cho đến bờ rào… Mùi vị của thứ rau ấy đã ăn sâu trong ký ức tôi.
Thuở nhỏ, vào những tháng hạn, trời khô oi bức, mẹ thường ra sau hè hái những đọt nhãn lồng non, nấu tô canh cùng con tôm sông giã nhuyễn. Tô canh chỉ đơn giản, nhẹ nhàng thế thôi mà anh em chúng tôi húp say mê đến cạn sạch.
Đọt nhãn lồng còn được xem là vị thuốc bồi bổ, mát lành mà thiên nhiên ban tặng cho đám trẻ quê nghèo như anh em tôi.
Không biết có phải vì được thường xuyên ăn món canh này từ bàn tay tảo tần của mẹ nấu hay không, mà tôi lớn lên ít khi bị ốm vặt. Sau này, tôi trúng tuyển ngành bộ đội trinh sát như nguyện ước thuở nhỏ.
Tôi nhớ mãi ngày lên đường đi học. Mẹ cặm cụi mót từng đọt nhãn lồng hiếm hoi khắp khu xóm. Tìm thấy đọt non, mẹ mỉm cười hạnh phúc vì nấu được cho tôi tô canh ngọt mát trước lúc lên đường.
Những ngày sống trong đơn vị, tôi cũng có lúc thấy những dây nhãn lồng khô cuộn tròn được cho vào thùng để nấu nước cho chiến sĩ uống giải khát.
Uống từng ngụm nước nhãn lồng thơm mát, tôi cố nén dòng nước mắt như muốn trào ra khi nghĩ đến hình ảnh mẹ sớm hôm chăm bón từng đám nhãn lồng chờ mong tôi về thăm nhà.
Đây là đợt nghỉ lễ đầu tiên, tôi có dịp đưa vợ con trở lại quê nhà, nơi có dáng hình thân thương của mẹ.
Dõi mắt ra phía xa nơi thao trường nắng cháy, tôi chợt thấy hân hoan, tâm hồn như được tưới mát, khi nghĩ đến tô canh do mẹ nấu. Chỉ ít ngày nữa thôi, tôi sẽ được nếm trọn hương vị yêu thương ấy.
Tôi mỉm cười, hồi đáp dòng tin nhắn của bé út: “Em bảo mẹ cứ an tâm, anh sẽ chở chị hai và cháu nội về với mẹ!”.
Theo VietNamNet
Mọi phản ánh, ý kiến, tin, bài và hình ảnh cộng tác của độc giả có thể gửi đến Báo An Giang theo địa chỉ: