Canh rau tập tàng gợi miền thương nhớ

13/08/2023 - 08:34

Cái tên rau tập tàng khiến người ta hình dung đó là thứ rau có xuất xứ không cao sang gì. Thế nhưng, chỉ cần được một lần thưởng thức, đặc biệt là vào những buổi trưa hè oi ả, chắc chắn dư vị thanh mát, ngọt lành của nó sẽ in sâu trong tiềm thức mỗi người.

Món ăn gợi bao thương nhớ ấy càng tròn vị nếu được chế biến từ gian bếp nhỏ đầy mùi khói bếp và đôi bàn tay hao gầy của mẹ tôi tạo ra.

Ngày ấy, trước khi đi làm, mẹ thường tranh thủ ra vườn nhà gom góp, nhặt nhạnh những đọt, những nhành rau còn đẫm sương sớm. Chỉ một lúc, chiếc rổ đã đầy ắp các loại rau: sam, dền cơm, bươm bướm, càng cua, mùng tơi, đay… xanh non mơn mởn

Trưa về, đem tất cả mớ rau lộn xộn ấy rửa sạch, để ráo nước, mẹ thái nhỏ. Châm lửa, nhóm bếp, đặt nồi nước đã nêm chút mắm, khi nước sôi, mẹ nhanh tay trút toàn bộ rau vào nồi. Để lửa to cho nồi canh sôi bùng lên, mẹ nhấc nồi ra khỏi bếp, nêm nếm một chút bột ngọt, hành khô băm nhỏ. Nếu hôm nào dư giả chút tiền chợ, nồi canh của mẹ có thêm tép khô đã được mẹ ngâm mềm, giã nhỏ, càng thêm hấp dẫn.

Mùa hè, bát canh rau tập tàng mẹ nấu tỏa ra thứ mùi thanh tao, nhẹ nhàng. Canh tập tàng ăn cùng cà nén thì không gì bằng. Chỉ một loáng, trong tiếng cười nói rôm rả của mấy chị em hòa cùng đôi mắt, ánh nhìn đong đầy tình yêu bố mẹ dành cho lũ con đang tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới", nồi cơm cùng thức ăn và bát canh rau tập tàng đã bị chúng tôi chén sạch. Những bữa cơm chứa chan tình yêu thương, sự hy sinh của bố mẹ đã lấn át sự oi ả của cái nắng, cái gió vùng Tây Bắc.

Giờ đây, khi chúng tôi đã lớn và tung cánh bay xa, mẹ lại sớm hôm chăm lo cho ngôi nhà vương bao kỷ niệm cùng mảnh vườn nhỏ trước hiên nhà. Vườn mẹ vẫn đầy đủ các loại rau mùa nào thức ấy. Để mỗi khi các con về, mẹ sẽ ù ra chợ mua thêm mớ tép tươi giã nhỏ hay con ngao nấu cùng rau tập tàng. Nồi canh của mẹ vẫn ngọt lịm như ngày xưa. Chỉ khác là món canh ấy giờ không ám mùi khói, cũng không có lời xuýt xoa của những năm tháng tuổi thơ yên bình: "Canh mẹ nấu vẫn là ngon nhất" của người từng "mê" món canh do chính mẹ chế biến.

Trải qua bao biến cố, thăng trầm của cuộc đời. Nhìn lại những năm tháng tuổi thơ đã đi qua, tôi vẫn thấy có gì đó tiếc nuối, nghẹn ứ một cảm xúc chẳng nói lên lời. Cũng có thể đó là sự nuối tiếc tuổi thơ êm đềm mà cũng có thể món canh rau tập tàng gợi bao thương nhớ, chơi vơi trong tiềm thức của tôi cũng như bao đứa con được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Theo PHẠM THỊ YẾN (Báo Người Lao Động)