Mắt Thuấn vằn lên những tia máu, nhất là mắt trái, da cộm lên, lộn mí, lúc nào cũng đỏ như tôm luộc, nay tức giận, lại hực lên như lửa, đám sẹo to như bàn tay bên má trái nhăn nhúm, giần giật. Tay lái xe khựng lại khi nhìn khuôn mặt đang biến dạng của Thuấn. "Thôi xin lỗi, ông ra sửa nốt xe cho tôi đi". "Không sửa chữa gì nữa. Bố khỉ!" Thuấn nhổ nước bọt, ném cái giẻ xuống đường.
Minh họa: Hiền Nhân.
Tay lái xe hoảng. Giữa đồng không mông quạnh thế này mà xe bị bỏ mứa thì hắn chết chắc. Hắn năn nỉ như tế sao, sắp tới giờ sếp hẹn rồi, ông không sửa tôi biết nhờ ai, lỗi tôi biết rồi, xin ông ra tay giúp tôi với! Thuấn gằm mặt, quay sang nâng lên, chằng lại mấy bao cỏ cho cô gái, lên giọng: Lần sau đừng có mà tin những đồ lẻo mép! Cô gái vội cụp mắt, quay người lên xe đạp miết.
Vài phút sau, xe nổ được máy, tay lái xe hớn hở rút ví tiền thanh toán, Thuấn chợt nhìn thấy thấp thoáng dưới bóng tre có mấy bóng xe máy đang phóng vút ra, liền vội vàng rút ví trả lại tiền thừa, giục, biến nhanh đi, kẻo bị ăn đòn. Tay lái xe lái vội đi.
Chẳng ngờ, mấy chiếc xe máy đến chỗ Thuấn đỗ lại, hai thanh niên xông vào đấm đá, rút côn phang vào người anh tới tấp khiến Thuấn không kịp chống cự, ngã nhào xuống đống rác cạnh đường. "Anh Lãng đừng đánh, không phải anh ấy!".
The ngồi sau xe Binh đỡ Thuấn, xe chạy sang phố Cẩm. Thuấn đau nặng, nhà không có người, The ở lại để Binh đi tìm y sĩ. Thuấn lần vào nhà tắm thay rửa mớ quần áo dính đầy bùn rác. Lúc nói chuyện, anh không dám nhìn thẳng vào mặt The, chắc ngại cái mặt đầy sẹo và đôi mắt đỏ sọng của mình. Y sĩ tới, tiêm cho Thuấn một mũi giảm đau rồi khâu sáu mũi trên trán. The bắc nồi cháo lên bếp.
Có tiếng ú ớ trong giường, The vội đẩy cửa bước vào. Một tay Thuấn đặt lên ngực, một tay với lên không, miệng ú ớ kêu, người vã mồ hôi như tắm. Hốt hoảng, The thử đặt tay lên trán anh, nóng như lò than, cô gỡ cánh tay Thuấn đang tự đè lên ngực trái mình, lay gọi, dậy ăn cháo. Vẫn trong cơn mê man, cánh tay Thuấn vít đầu cô xuống ngực mình, mùi mồ hôi đàn ông xộc lên mũi The. Đã ba mươi lăm tuổi, chưa từng được cánh tay nào vít xuống mà ôm trong thổn thức, đừng bỏ anh đi, The như người lần đầu hút thuốc lá, cô thấy mình lảo đảo say, cổ họng bỗng nóng ran, ngực khó thở.
Thuấn bừng mở mắt. The giật mình khi chạm đôi mắt đỏ sọng đang trợn lên méo mó, những tia máu đỏ nổi lên giữa lòng trắng, vết sẹo trên má lại như bị điện giật, cái miệng bị kéo lên, cô khiếp sợ đến nỗi không thể điều khiển được đôi mắt của mình nhìn đi chỗ khác, mà nó lại nhìn trân trối lại với vẻ kinh hoàng, toàn thân cô tê cứng. Chừng đoán rõ tâm thần hoảng loạn của cô trước vẻ mặt biến dạng của mình, Thuấn vội đẩy cô ra, rồi quay mặt đi, lắp bắp: "Tôi… xin lỗi…". The hoàn hồn, tỳ tay xuống giường mà nhỏm người lên, đứng dậy.
Về tới đầu làng, gặp cô Xiểng vừa bê thau trai mò về, quần áo ướt sũng, hỏi đi đâu, The tảng lờ hỏi, cô hôm nay mò được nhiều trai thế. Cô Xiểng cười cười, cũng được, trai ngon đấy, cho một mớ tối nấu canh rau lang. Cô Xiểng hay cho anh em The khi mớ rau, lúc con cá, mớ trai. Có lúc gọi The vào dúi cho ít tiền, bảo, đi mua cái áo tử tế mà mặc vào, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, mày không biết ngắm vuốt thì bao giờ mới lấy được chồng. Nhà này một mình tao làm bà cô còn chưa đủ sao? The quay đi, giấu đôi mắt hoe đỏ.
Anh Lãng từng yêu chị Ngân. Một buổi đi làm ca về khuya chị Ngân bị nạn. Lúc chị Dung chạy thoát được về làng cấp báo, anh Lãng điên cuồng như con mãnh thú bị thương, đã tri hô đám trai làng mang gậy gộc chạy ra tới nơi thì Ngân đã rã rượi như cánh hoa tàn, tay yêu râu xanh bị đánh nhừ tử, gục xuống. Mọi người sợ quá, xui anh Lãng trốn đi kẻo bị tù tội. Anh Lãng không chạy, thằng kia chết, anh đi tù. Chị Ngân ốm ròng rã mấy tháng tưởng khuỵu, khi phát hiện ra mình mang thai, thì cái thai đã mấy tháng. Thời gian Lãng đi tù, The cắm mặt xuống đất mỗi khi đi ra đường. Cải tạo tốt, anh Lãng được ra tù sớm trước hạn, khi anh về làng thì bé Nga bắt đầu vào lớp một. Lãng vừa về đến nhà, chợt nhìn thấy The te tái định chạy sang nhà chị Ngân báo tin, anh liệng cái siêu nước đang rót dở ra sân, nước nóng làm bỏng chết cả gốc cây lựu. Từ đó, chị Ngân không dám bén mảng tới nhà chơi hay rủ The đi làm nữa, hai chị em chỉ dấm dúi gặp nhau ngoài đồng.
***
Đang đi thăm lúa, để tính chọn ngày nào gặt, thì anh Lãng điện bảo về nhà ngay, mổ con gà làm cơm khách. Hóa ra khách là Thuấn, hai người đang ngồi uống rượu với lạc rang trên giường, trông chẳng khác gì hai ông cụ non. Vừa mang cơm rượu lên nhà trên, chẳng kịp cho The ngồi xuống, Lãng tuyên bố, anh em tôi vừa tính toán rồi, ngày mai đẹp ngày, nhà chú Thuấn có cơi trầu sang nhà mình nói chuyện người lớn, để dạm ngõ, cô liệu chuẩn bị nhé. The đỏ mặt ngạc nhiên. Lãng mở tủ đưa cho em gái xấp tiền, dặn, tiền này anh để dành, vẫn định bụng mua quà cưới cho cô khi lấy chồng, đợi người lớn nói chuyện xong, hai đứa lai nhau đi sắm giường chiếu, chăn ga. Chú Thuấn đã một đời vợ, ba con, vợ ốm ròng rã mấy năm bỏ chú ấy mà đi nên chú ấy cũng vất vả cực nhọc nhiều. Nhà chú ấy có mấy cái máy gặt, máy cày, máy cấy, lại cả một xưởng sửa chữa máy móc, không có người vun vén thì như cái giỏ không hom, nên cô thương tụi nhỏ thương chú ấy thì sắp sửa về nhà người ta thôi. The bật khóc, chạy vù xuống bếp.
The chạy sang nhà cô Xiểng. Bà Xiểng vui ra mặt, hỏi, bố mẹ nó thế nào? Mẹ anh mất rồi, vợ cũng mất ba năm rồi. Bà Xiểng im lặng một lát rồi nhắc khéo, chúng mày phải mời cả bác Tru, chú Chín nữa, cho có đủ vai vế.
Tiếng xe máy rì rì đầu cổng rồi vào trong sân. Bên nhà gái đã bước ra cửa mời khách, ông bố Thuấn bước vào, theo sau là bà cô và ông chú. Nhưng vừa ngước mắt nhìn lên, bà Xiểng trợn tròn mắt, miệng cứng đơ không nói được lời nào, phía bên kia bố Thuấn cũng vậy, ông đứng chôn chân giữa bậc tam cấp. Bà Xiểng từ từ lả đi, khuỵu xuống. Ông bố Thuấn sau hồi lặng đi, đã quay đầu ra cổng, miệng lắp bắp quát, về, về ngay, không cưới xin gì nữa.
***
Nửa tiếng sau, bà Xiểng tỉnh lại, thấy The ngồi cuối giường vừa đánh cảm cho mình vừa khóc, còn Lãng thì rít thuốc lào sòng sọc ở góc nhà, bà chảy nước mắt, đấm vào ngực mình mà than, tại cô đã làm khổ cháu rồi, The ơi. Rồi cứ vậy bà khóc, nước mắt đầm đìa, tưởng đau đớn cắt ruột cắt gan, gian nhà bỗng chìm trong nỗi buồn vô tận. Cô có lỗi gì với bên đó chứ?
Vụ ấy. Lúa vừa cấy lên đã lại héo trắng vì nắng lửa tháng năm. Bà Xiểng đang còng lưng cào lại thửa ruộng lúa vừa mới cháy vàng rực để mai gánh đám mạ trên sân ra cấy lại thì mấy bà hàng xóm kéo xe phân qua xì xầm bàn tán, chồng bà, ông Thuần ấy, vừa đạp xe qua Bủa thăm vợ bé. Nghe đâu, con đó vừa đẻ một thằng cu, chắc chắn dòng máu nhà Thuần, nhìn giống lắm. Bà thấy rã rời chân tay. Ném nắm cỏ lên bờ, bà chống tay vào hông: "Mấy bà nói ai đấy, chồng tôi không có cái tính ấy". "Đúng là có mắt mà như mù, nói cho biết mà giữ chồng còn già mồm gì nữa". "Lấy nhau thì muộn, lại đã sáu năm mà tịt thì thằng nào chẳng muốn đi tìm mái khác. Này nhé, bọn đàn ông nó thậm thụt với nhau chuyện này đấy, chẳng ngờ hôm qua lão chồng tớ say rượu buột miệng ra, tớ mới hay. Nghe đâu là con gái tay Chiện sửa chữa ắc quy đó".
Bà Xiểng hộc tốc đạp xe ngay đến Bủa. Nắng rát cháy lưng, chân đạp muốn rệu rã, mắt nổ hoa cà hoa cải, bà vẫn dò hỏi, lùng tới bằng được cái quán Chiện ắc quy. Thoáng thấy cái xe đạp rách cùng với đồ nghề bẫy chim của chồng, bà vứt xe vào vệ đường, lao vào trong quán. Đập ngay vào mắt bà là cảnh ông chồng bà ngồi chồm hỗm trên giường đang bê bát cháo sú thổi phù phù trong mồm định đút cho con kia ăn, còn thằng bé con mới đẻ đang nằm say ngủ bên cạnh. Bà rít lên: Đồ phản bội, rồi điên loạn lao vào cào cấu chồng và tát con giật chồng mình. Ông ấy bênh con kia, đẩy bà ngã dúi dụi vào góc nhà. Thực là đau đớn đến tột cùng khi bị người chồng đầu gối tay ấp đánh mình để đi bênh con giật chồng người khác kia. Bà Xiểng quẫn trí, cầm bừa một chai nước ở góc quán lên ném vào mặt ông ấy, ông ấy né người gào lên, đừng làm thế, chai a xít đấy. Cái chai đã không tới được chỗ ông ấy mà đổ ngay nơi thằng bé con đang no giấc, thằng bé giẫy lên sần sật như con cá bị ném vào chảo mỡ nóng.
Bà Xiểng chấm nước mắt vẫn chảy ròng ròng. Ngay hôm đó, bà Xiểng bỏ đi lang thang rồi đêm đến lần về làng Trạch mình. "Bố mày đã lên tận nơi thăm thằng bé và bảo cô không được đi đâu, cứ ở nhà, bên đó có kiện thì mình đi hầu kiện. Nhưng nhà kia và ông Thuần không kiện cáo gì. Thằng bé được cứu sống, nhưng bị bỏng ở mắt và mặt. Thời gian sau, ông Thuần đã đón mẹ con cô ta về. Còn cô, những chuỗi ngày sau đó là những ngày chỉ biết cắm mặt xuống đất, dân làng đã đổng giả nói trước mặt, sau lưng, khổ nhục nào bằng. Ai ngờ số kiếp chưa hết nợ nần. Hai đứa mày gặp nhau, nỗi đau xưa lại bị cày xới. Ông trời run rủi bắt cô phải đối diện với sự thật, trước sau thì cô cũng phải nói một lời xin lỗi với ông ấy, với thằng Thuấn”.
Hoàng hôn đổ xuống những ráng vàng sau rặng tre, không ngờ, bên cánh cổng gỗ, ông Thuần và thằng Thuấn vừa đỗ xe xuống. Bà Xiểng tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, vội bám chặt vào lưng Lãng. Nhưng không, ông ấy đang tiến vào. Tới gần hai cô cháu, ông ấy khẽ khàng một câu: “Ban sáng nay, tôi nóng nảy quá. Nhưng tôi ngẫm kỹ rồi, chuyện cũ xảy ra đã lâu, mà lỗi do tôi trước. Bây giờ chúng ta cùng xóa bỏ hết lỗi lầm của nhau để cho chuyện tốt đẹp đến với hai đứa trẻ đi, bà ạ”!
Nhìn nét mặt vằn lên những sẹo với đôi mắt đỏ rực như lửa của Thuấn, bà Xiểng lại nấc lên, cho tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, lúc ấy tôi nóng nảy, thực tôi không cố ý làm hại thằng bé. Đứng nép bên cánh cửa thấy hai người lớn vừa nói chuyện vừa khóc, The cũng sụt sịt theo. Thuấn đi tới, đặt cánh tay vào vai The. Ở phía bên kia vườn chuối, con bé Nga nhìn thấy thế, le te chạy lại chỗ sân giếng, chỗ mẹ nó đang giặt áo, mắt tròn mắt dẹt, nó cúi xuống thì thào vào tai mẹ: Cô The cưới chồng là mẹ con mình được mời sang ăn cỗ đấy mẹ nhỉ?
Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hằng
Theo Báo Bắc Giang