Dừng đèn đỏ, bất chợt tôi đưa mắt nhìn anh, một người đàn ông có vẻ ngoài khắc khổ, đang liên tục nhặt những hòn đá nhỏ bên vệ đường. Chẳng hiểu để làm gì nên tôi tò mò quan sát.
Anh đi về phía gần giữa đường, nơi có nhiều người đang la oai oái vì sụp ổ gà, bị nước bắn tung tóe lên người và những người kế bên. Nhẹ nhàng và nhanh chóng, anh đặt những viên đá vừa nhặt được vào đó. Chưa đủ lấp đầy, anh lại mang bao đi tiếp… Dường như anh không để ý và cũng không cần quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
Hiểu được việc anh làm, tự nhiên tôi lại có một cảm giác ấm áp đến lạ.
Đơn giản và bình thường, im lặng và cần mẫn, việc anh làm lại mang đến một cảm giác bình yên trong nhịp sống hối hả này. Dẫu anh làm trong âm thầm, lặng lẽ nhưng nghĩa cử ấy đáng trân trọng và ý nghĩa biết bao.
Bỗng dưng tôi thấy yêu lắm một TP HCM bình yên, nghĩa tình, nơi mọi người luôn nghĩ về nhau như thế...
Theo Người lao động