Nét duyên phố biển Rạch Giá

13/11/2025 - 05:00

 - Có những chiều cuối tuần, khép lại bài giảng nơi giảng đường, tôi thường nhớ về những miền đất đã từng đi qua như một cách gột bớt ồn ào, căng thẳng. Trong vô số miền ký ức, Rạch Giá (tỉnh An Giang) hiện lên rõ nhất với nhiều nét duyên. Mỗi lần đến đây, tôi lại thấy mình bước giữa 2 lớp thời gian: Sự yên ả của miền Tây xưa và nhịp sống sôi động của một phố biển đang phát triển.

Tôi còn nhớ lần đầu đặt chân đến Rạch Giá vào một buổi chiều cuối năm. Đứng ở bờ kè, gió biển thổi vào mặt mặn mòi, tôi nghe một sinh viên khẽ nói với bạn: “Rạch Giá đẹp, sôi động vậy sao? Hiện đại quá trời!”. Tôi bật cười nhẹ, bởi câu nói ấy giống một người bạn tôi từ Vĩnh Long đã thốt lên vài năm trước khi ghé Rạch Giá lần đầu. Hóa ra, sự trầm trồ trước vẻ đẹp, khang trang, thoáng đãng của phố biển Rạch Giá vẫn nguyên vẹn trong lòng nhiều người miền Tây như tôi.

Đô thị Rạch Giá về đêm. Ảnh: PHƯƠNG VŨ

Lần này trở lại, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Rạch Giá khoác lên vẻ hiện đại của một đô thị biển năng động bậc nhất miền Tây, thêm nhiều con đường mới, thêm khu lấn biển rực rỡ ánh đèn, công trình mới nối nhau mọc lên, dịch vụ du lịch, thương mại phát triển mạnh mẽ. Ngồi quán cà phê sát bờ biển, ngắm nhìn nhịp sống của phố biển, tôi hiểu vì sao nơi này dễ dàng chiếm lấy cảm tình của bao người.

Một giảng viên đi cùng tôi trầm trồ: “Đô thị biển này đang lên, sôi động và hiện đại bậc nhất miền Tây rồi đó”. Lời khen mộc mạc ấy giống như tiếng vọng từ lòng người phương xa dành cho một đô thị đang chuyển mình.

Đi sâu vào phố, tôi gặp bà Trần Thị Hồng - tiểu thương ở Trung tâm Thương mại Rạch Giá. Sinh sống ở đây tròn 40 năm, chứng kiến từng bước phát triển của quê hương, điều khiến bà tự hào nhất không phải là những dãy nhà mới mọc lên mà là nếp sống nơi đây ngày càng văn minh, trật tự. “Khách ngoài tỉnh tới nhiều cũng khen chợ giờ sạch sẽ, mở rộng, trật tự hơn trước. Nghe vậy, tôi vui vì thấy phường chăm chút cho cuộc sống người dân”, bà Hồng nói.

Không chỉ người lớn tuổi hay tiểu thương, lớp trẻ cũng có cách nhìn rất riêng về đô thị Rạch Giá. Em Trần Quốc Duy (28 tuổi) - học trò cũ của tôi giờ làm trong ngành xây dựng nói rằng Rạch Giá cho cậu ấy cảm giác “tương lai đang lớn dần”. Phố biển không ồn ào đến mức mệt mỏi, cũng không tĩnh lặng đến mức chậm chạp, nó vừa đủ để sống, để mơ và để trở về sau những bon chen nơi thị thành.

Rạch Giá đang trở thành điểm hội tụ của giới trẻ miền Tây nhờ không gian hiện đại, dịch vụ phát triển và cơ hội nghề nghiệp mở rộng. “Sôi động nhưng không xô bồ. Hiện đại nhưng vẫn mang hơi thở miền Tây. Ở đây, em thấy có tương lai để làm việc và lập nghiệp”, Duy bộc bạch.

Chiều muộn, tôi đi dọc bờ kè đường Tôn Đức Thắng, nơi có nhiều hàng cây xanh trải dài, nhiều người dân đang tập thể dục. Khi hoàng hôn buông xuống, biển Rạch Giá chuyển sang màu mật ong, đẹp đến nao lòng. Sóng vỗ nhẹ đều, du khách đứng tựa lan can bờ kè chụp ảnh liên tục, trầm trồ: “Đẹp quá trời!”.

Tôi gặp ông Nguyễn Văn Nhanh, ngụ phường Rạch Giá, đang đi bộ. Với nụ cười thân thiện, ông bảo: “Rạch Giá giờ thay đổi lắm. Ngày trước khu vực này toàn sình lầy, lau sậy. Năm 1998, Nhà nước xây dựng khu lấn biển, làm bờ kè đẹp, đường sá rộng rãi. Buổi chiều, người dân ra công viên ven biển hóng mát, trẻ nhỏ vui chơi, thấy vui lắm. Hồi đó ít ai dám nghĩ đến ngày Rạch Giá đổi thay như vậy”. Ông Nhanh nói chậm rãi như nhắc lại từng lớp phù sa ký ức. Câu chuyện của ông kể không nhiều, nhưng mỗi câu đều có hơi thở của một đời bám đất, bám biển.

Dù thay đổi rất nhanh, sôi động nhưng Rạch Giá vẫn giữ được nhịp thở hiền hòa. Trong từng câu chuyện nhỏ của người dân, tôi thấy rõ niềm tự hào về một đô thị biển luôn phát triển nhưng vẫn bình yên. Tối đó, anh bạn chở tôi đi một vòng Rạch Giá, tôi thỏa thích ngắm nét duyên của phố thị về đêm. Đến gần 11 giờ khuya, đường phố vẫn còn khá nhiều người qua lại. Vài quán cà phê ven biển còn lấp lánh ánh đèn. Mấy hàng quán ở góc phố vẫn còn khách ngồi trò chuyện.

Anh bạn tôi chia sẻ: “Ở đây dễ sống, người ta quý nhau bằng cái chân tình. Sau những giờ làm vất vả, người Rạch Giá luôn giữ cho mình một nhịp sống thoải mái, thứ nhịp điệu rất Rạch Giá, rất miền Tây”.

Làm nghề nhà giáo, tôi nhìn phố biển này không chỉ bằng đôi mắt thưởng ngoạn của khách đường xa mà còn bằng cảm xúc của một người đi tìm chất sống cho những bài giảng mai sau. Rạch Giá cho tôi thấy sự hòa quyện giữa hiện đại và truyền thống, giữa tấp nập phố thị và giản dị của con người vùng sông nước. Đó là bài học về phát triển mà vẫn giữ được hồn cốt, điều mà nhiều đô thị ở miền Tây đang kiếm tìm.

Buổi chiều trước khi rời Rạch Giá, tôi ngồi lại ở bờ kè, nơi tôi đã dừng chân lần đầu. Trên mặt nước, những vệt nắng cuối ngày khẽ đổ dài, chỉ còn vài chiếc tàu lắc lư ngoài khơi xa. Rạch Giá không cố để người ta nhớ, nhưng mỗi lần đến là chạm vào một góc ký ức nào đó về biển, về sự bình yên mà ai rời miền Tây lâu ngày cũng thèm tìm lại. Rạch Giá không gọi, không giữ, nhưng ai từng ghé qua đều như mang về một sợi dây mảnh, mềm, buộc rất khẽ vào ký ức.

Vừa lên xe chuẩn bị rời Rạch Giá, bạn tôi từ Vĩnh Long hỏi qua điện thoại: “Rạch Giá có gì mà thầy mê và thường đến đó vậy?” Tôi chỉ đáp: “Là nơi đủ hiện đại để người ta ao ước và đủ hiền hòa để người ta muốn quay về”. Và có lẽ, đó cũng chính là lý do để gọi Rạch Giá bằng cả cảm xúc lẫn lý trí, là một phường đáng sống, một miền đáng để ghé thăm, ở lại và yêu thương.                   

 THẠCH LOAN