Tìm chốn bình yên

25/03/2025 - 07:36

 - Với guồng quay của cuộc sống hiện đại, người ta thường tìm về phố thị - nơi có đủ điều kiện cho công việc, tiện nghi cho cuộc sống. Nhưng vẫn có những người chọn cho mình cuộc sống bình yên, hòa mình vào giữa thiên nhiên thơ mộng.

Khung cảnh bình yên ở “cốc ông Bình”

Có dịp về ấp Tà Lọt (xã An Hảo, TX. Tịnh Biên) ghé thăm người bạn, tôi có chút bất ngờ xen lẫn thú vị khi chứng kiến cuộc sống của anh. Không quá tiện nghi, không quá đủ đầy, nhưng anh tạo cho mình một cuộc sống bình yên, sau những bon chen vì cơm, áo, gạo, tiền. Để đến thăm anh Đặng Ngọc Bình, tôi phải chạy lòng vòng dưới cánh rừng tầm vông mát rượi. Cánh rừng trong buổi ban trưa tĩnh lặng đến không ngờ, chỉ có tiếng động cơ xe máy đánh thức không gian. Thi thoảng, tiếng mấy chú chim chíu chít sau tán lá cũng giúp cho buổi trưa bớt đi đơn điệu. Con đường đổ xi-măng chỉ đủ bánh xe gắn máy lưu thông, chạy luồn giữa những bụi tầm vông thẳng đuột, trông như khung cảnh một bộ phim cổ trang.

Mãi ngắm cảnh, tôi có vài bận lạc tay lái ra khỏi con đường xi-măng nên hơi loạng choạng. Quả thật, với người quanh năm xuôi ngược khắp nơi, khung cảnh này đáng để tận hưởng. Sau mấy bận quẹo phải, rẽ trái, tôi cũng đến “cốc ông Bình” như lời tếu của anh bạn chỉ đường. Chẳng cần cao sang, chỉ 1 cái bàn nhỏ, vài cái ghế con và 1 chiếc võng treo lắc lẻo đã trở thành nơi tiếp khách lý tưởng của anh Bình. Dưới cánh rừng tầm vông, khung cảnh này quả thật rất “chill”.

Thời điểm tôi đến, anh Bình còn bận việc, nên chưa ra vườn, nhưng vẫn bảo khách cứ tự nhiên nghỉ ngơi, tìm hiểu khung cảnh thiên nhiên. Từ vườn tầm vông, tôi nhìn lên “cốc ông Bình” với cảm giác thích thú. Nằm trên quả đồi đá cao chừng 20m, ngôi trại nhỏ đơn sơ của anh Bình mang cái cảm giác bình yên đến lạ. Quả đồi dù không quá cao, nhưng cũng có chút hùng vĩ so với những vườn tầm vông xung quanh. Những tảng đá được tạo hóa sắp xếp sẵn, cộng thêm bàn tay con người tô lên ít câu chữ lại mang sự cuốn hút riêng.

Tôi thích thú leo lên đồi đá để ghi lại vài tấm ảnh. Dù đồi đá không cao, nhưng để lên tới đỉnh cũng mất ít mồ hôi. Từ đỉnh đồi, bạn có thể bao quát tầm mắt lên những triền dốc hùng vĩ của núi Cấm. Phía xa xa, những cánh rừng bạt ngàn vẫn còn giữ được màu xanh dưới cái nắng mùa khô. Chẳng biết có bàn tay con người tác động hay không, nhưng trên đỉnh đồi lại có 1 cây lâm vồ bám rễ, tạo nên cảm giác thoát tục.

Ngồi trên đồi đá, tôi tận hưởng những cơn gió mát lành từ 4 phía. Không gian vẫn tĩnh lặng như tờ, khiến lòng người quên đi mệt nhọc sau chuyến đi dài. Bất chợt tiếng xe gắn máy vang lên, tôi biết anh Bình đã đến. Chúng tôi ngồi dưới rừng tầm vông, hỏi thăm nhau về cuộc sống, công việc của mỗi người. Nói về cuộc sống của mình, anh Bình khiêm tốn: “Tôi cũng như những người dân sống ở Tà Lọt, chỉ trông vào vườn rừng để có thu nhập. Tôi không dư dả, nhưng cũng gọi là đủ sống”.

Anh Bình cho biết, thu nhập chính nhờ vào cây tầm vông. Ngoài ra, anh cũng thu mua lá chúc xung quanh vùng Tà Lọt để cung cấp cho các mối ở TP. Hồ Chí Minh. Nói chung, nếu tích cóp thì vẫn có dư để lo cho mấy đứa con đi học. Sau khi làm xong hết công việc cần thiết trong ngày, anh Bình lại về với “cốc” của mình. “Về đây thấy yên bình, nhẹ nhàng và quên đi những buồn phiền của cuộc sống. Ngày nào không ra đây, lại thấy nhớ góc núi này” - anh Bình cho hay.

Lán trại của anh Bình khá nhỏ, nhưng cũng đủ cho vài người ngồi thưởng cảnh. Ở đây, anh Bình chủ động được nguồn nước nên thoải mái sinh hoạt. Nhờ vậy, xung quanh lán trại anh vẫn trồng được mấy khóm hoa, làm cho cảnh sắc thêm tươi tắn. Không riêng tôi, nhiều người tới đây cũng rất thích vườn đồi của anh Bình. Được ngồi ăn uống, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh thật sự rất thú vị. Nếu có thể phát triển du lịch sinh thái, thì đây là điểm đến lý tưởng cho những trải nghiệm ngắn trong ngày.

Ngoài việc là nông dân canh tác vườn đồi, anh Bình còn tham gia lực lượng bảo vệ rừng, phòng cháy, chữa cháy rừng tại địa phương. Việc anh ra thăm vườn hàng ngày cũng là cách để kiểm tra tình hình ở khu vực xung quanh, nhằm kịp thời xử lý khi có tình huống.

Sau những trải nghiệm thú vị, chúng tôi tạm biệt anh Bình để trở về. Len lỏi giữa cánh rừng tầm vông dưới ánh nắng chiều ngã bóng, trong lòng vẫn có chút gì tiếc nuối. Tạm biệt người bạn, anh Bình không quên mời tôi quay trở lại vào lần sau, để cùng thưởng thức thiên nhiên trong lành và cảm nhận giá trị của sự bình yên.

THANH TIẾN