Tôi đi “hát với nhau”

02/05/2025 - 07:19

 - Không bảng hiệu rực rỡ, không ánh đèn sân khấu lung linh, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ, mùi cà-phê thơm và tiếng guitar acoustic. Đó là những gì tôi cảm nhận tại đêm nhạc có cái tên đơn sơ: “Hát với nhau” ở quán cà-phê nhỏ nằm sâu đường Kênh Đào (phường Mỹ Phước, TP. Long Xuyên).

Quán Xương Rồng Coffee & Acoustic là địa chỉ quen thuộc với người yêu nhạc ở Long Xuyên suốt hơn 1 thập kỷ. Đêm nhạc diễn ra vào mỗi tối thứ 6, không giới hạn độ tuổi, không cần giọng hát chuẩn chỉnh, chỉ cần một trái tim muốn cất lời. Anh Phạm Lê Quang Vinh (trưởng ban nhạc) chia sẻ: “Ban đầu, chỉ là vài buổi giao lưu nhỏ vào năm 2012, đến năm 2014 thì chúng tôi đi vào hoạt động chuyên nghiệp. Nhưng tinh thần từ đó đến nay không đổi: Hát và sẻ chia”. Khách đến quán đủ mọi lứa tuổi, từ cô chú lớn tuổi cho đến bạn trẻ. Người hát nhạc Trịnh, người mê bolero, người thích nhạc pop. “Âm nhạc là điểm chung để mọi người đến gần nhau hơn. Không cần phải giống nhau, chỉ cần biết lắng nghe” - anh Vinh nói.

Tôi gặp cô Nguyễn Thị Nguyệt Phượng (phường Mỹ Hòa, TP. Long Xuyên), gắn bó với quán từ thời còn mái lá đơn sơ. Cô đến vì tình bạn với cô Nguyễn Thị Sơn (chủ quán) và vì niềm tin rằng âm nhạc là cách để lan tỏa điều tử tế. Cô Phượng chia sẻ: “Sau giờ hát, tụi cô thường rủ nhau đi làm thiện nguyện, giúp người nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn. Quán không chỉ là nơi hát, mà còn là nơi kết nối những người có chung một tấm lòng”.

Không gian ấm cúng của đêm nhạc tại Xương Rồng Coffee & Acoustic

Chưa từng đứng trên sân khấu, Trần Thị Huỳnh Như (nhân viên ngân hàng, khách quen của quán Xương Rồng) thường đến quán để nghe hát, tìm cảm hứng. “Tôi mê cách mấy anh chị đánh đàn, chọn bài. Không khí đêm nhạc ở đây nhẹ nhàng, gần gũi. Nhờ vậy, tôi có động lực tham gia phong trào văn nghệ ở cơ quan” - Như bày tỏ. Với Như, đêm nhạc không chỉ là để giải trí, mà còn là nơi “tiếp lửa” tinh thần.

Câu chuyện khiến tôi nhớ mãi là khi anh Vinh kể về một bạn trẻ từng mong muốn được hát bài “Hạ trắng” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Bạn mang theo bức thư viết tay, kể rằng, hôm ấy lẽ ra sẽ dẫn mẹ đi nghe hát, vì mẹ rất thích nhạc Trịnh, nhưng bà mất tuần trước. Đó là buổi hẹn không trọn vẹn, nhưng bạn vẫn giữ lời hứa. Cả quán lặng đi. “Chúng tôi không ai nói gì nhiều, nhưng ai cũng thấy mình được chạm vào một điều gì đó rất thật” - anh Vinh xúc động.

Tôi rời quán Xương Rồng, tìm đến The Coffee 3X Central (phường Mỹ Phước), một quán cà-phê “trẻ” hơn, nhưng cũng đang nuôi dưỡng không gian âm nhạc giàu cảm xúc. Anh Trần Ngọc Huy (chủ quán) chia sẻ: “Tôi mê hát từ nhỏ, nên khi có điều kiện mở quán, tôi muốn dành một góc cho đêm nhạc acoustic, nơi ai cũng có thể hát. Đêm nhạc diễn ra ở mặt tiền quán, ai đi ngang đều dễ dàng dừng lại”.

Nhạc công Vũ Minh Mẫn chơi guitar say sưa trong không gian acoustic

Ở đó, tôi gặp Nguyễn Hoàng Anh, một khách trẻ đến từ phường Mỹ Xuyên. “Lúc trước, tôi hay nghe acoustic ở quán khác, nhưng họ nghỉ diễn. Vậy là tôi tìm chỗ mới và phát hiện ra 3X. Tôi thích nghe bolero, nhạc xưa, những bài hát có chiều sâu, lời hát chạm được vào lòng người”. Cũng tại đây, tôi gặp chú Lê Huy Hoàng, người lớn tuổi, nhưng vẫn đều đặn đến hát mỗi tuần. Chú bảo, mình lập cả câu lạc bộ “Yêu âm nhạc Huy Hoàng” để kết nối những người bạn cùng đam mê. “Hát là món ăn tinh thần. Vui hát được, buồn cũng hát được. Nhưng muốn hát hay thì phải vui trước đã” - chú hài hước.

Sau cùng, tôi trò chuyện với anh Vũ Minh Mẫn, nhạc công của quán. Anh từng tự học đàn qua YouTube, rồi trở thành sinh viên ngành sư phạm âm nhạc của Trường Đại học An Giang, chơi ở các quán acoustic để trang trải chi phí học tập. “Tôi chứng kiến nhiều người lên hát rồi bật khóc vì nhớ người thân. Tôi ngồi sau đệm đàn và cũng xúc động theo. Âm nhạc giúp người ta trút được cảm xúc, mà đôi khi chẳng thể nói thành lời” - anh trầm ngâm.

Rời khỏi những quán cà-phê ấy, tôi không đem về cho mình tràng pháo tay hay đoạn clip nhiều lượt view. Nhưng tôi mang theo những câu chuyện chân thành, giọng hát chưa từng qua trường lớp, mà vẫn ngân vang đầy xúc cảm. Nếu ai hỏi tôi “Hát với nhau” có gì đặc biệt, tôi sẽ trả lời: Đó là nơi giọng hát không cần hoàn hảo, nhưng luôn chạm đến trái tim.

BÍCH GIANG