Trận bóng tuổi thơ

13/03/2025 - 07:32

 - Những ngày này, trên cánh đồng, nông dân bắt đầu thu hoạch lúa, chỉ còn trơ trọi gốc rạ, đây cũng là dịp để những đứa trẻ trong xóm rủ nhau ra ruộng cùng bắt chuột đồng hoặc tung tăng chơi đùa, nào là thả diều, chơi trò chơi rượt đuổi, nhưng nhộn nhịp nhất vẫn là trò chơi đá banh.

Nhớ lại tuổi thơ của tôi cũng gắn liền với những trận bóng đá trên cánh đồng quê. Đó là những buổi chiều hè rực rỡ, khi mặt trời đã dịu bớt cái nắng gay gắt, cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi tụ tập lại chia phe đá bóng. Sân bóng của chúng tôi là một khoảnh đất trống giữa đồng, nơi những gốc rạ còn sót lại trở thành những cái cọc gôn tạm bợ hay đôi dép của đứa nào có mang, mặt ruộng thì lồi lõm, đá trái bóng chẳng biết nó tâng đi hướng nào, chỉ biết rượt theo nó. Khi là quả bóng da đã sờn cũ, khi là quả bóng nhựa méo mó.

Luật lệ của những trận bóng đá tuổi thơ cũng rất “đặc biệt”. Không có trọng tài, không có việt vị, không có thẻ phạt. Trận bóng cũng chẳng phân biệt con trai hay gái, chỉ cần chia đều nhau thì vào trận. Tự phân công trách nhiệm của mỗi thành viên, nhưng thường đứa nào có thân hình tròn trịa sẽ là thủ môn, trận bóng không quy định giờ, chỉ khi nào có đứa bị cha mẹ ra tận nơi quát mắng thì kết thúc hoặc khi bóng trúng làm đứa chủ quả bóng đau, giận thì nghỉ đá vì không nó đã mang bóng về.

Cả nhóm đá miệt mài, chẳng cần biết tỷ số là bao nhiêu, nhưng đội nào đá vô quả cuối cùng tất nhiên đội đó thắng. Trong lúc đá cũng chẳng ai bắt phạm lỗi, chỉ khi nào có đứa bị đau, khóc thì cho đá phạt thay lời xin lỗi và mong bỏ qua. Khi hôm trước thua, bị đối thủ chọc quê, đội thua tức tối có thể rủ đá độ vài cây kem hay ca trà đá mong lấy lại sĩ diện, nhưng cũng vì có chút động lực phải thắng nên trận bóng diễn ra sôi nổi và nghiêm túc hơn. Nhớ lại lúc ấy, khung thành là đôi dép, 2 cái áo hay cục đất dưới ruộng. Khi đối thủ không để ý lại dời vào cho nhỏ lại một tí, cả đội quy định là trái bóng bay qua đầu gối vào khung thành là xem như không hợp lệ. Từ đó, nhiều pha bóng dẫn đến cự cãi sôi nổi và lại tiếp tục tranh bóng quyết liệt trong tiếng hò reo.

Tôi nhớ những lần tranh bóng với thằng Tèo, thằng Tí, những pha sút bóng hụt khiến cả bọn lăn ra cười ngặt nghẽo. Nhớ những lần cả bọn cùng nhau ăn mừng bàn thắng, chạy ào xuống con mương gần đó để tắm mát. Có những trận bóng đá kéo dài đến tận khi mặt trời lặn, bóng tối bao trùm cả cánh đồng. Lúc đó, chúng tôi mới chịu về nhà. Người lấm lem bùn đất, mồ hôi nhễ nhại nhưng ai nấy đều cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.

Có hôm đá chán rồi cả bọn ngồi chụm vào nhau, chuyền nhau từng cốc nước mát lạnh, cùng nhau trò chuyện, bàn về những lần đá làm đau nhau, đứa thì trách móc, đứa thì xin lỗi hoặc kể nhau nghe chuyện trên lớp. Trời tối dần, lại chuyển sang kể chuyện ma hù nhau. Thế là cả bọn bỏ chạy, không dám ngoái đầu lại.

Ngày nay, nhìn các bạn trẻ đá bóng, tôi chợt nhớ lại đám bạn cùng trang lứa. Giờ điều kiện sống tốt hơn, nhưng không còn tụ tập để cùng tranh trái bóng, đôi chân không còn thoăn thoắt, nhanh nhẹn như trước. Những trận bóng đá tuổi thơ không chỉ mang lại cho chúng tôi những giờ phút vui chơi sảng khoái, mà còn dạy cho chúng tôi những bài học về tinh thần đồng đội, sự quyết tâm và ý chí vươn lên...

ĐĂNG LÂN