Sau khi can ngăn Trần Phước Hiền (sinh năm 1983, em vợ) và Trần Văn Tiện (sinh năm 1959, chú vợ) cự cãi nhau, Đào Thanh Tùng (sinh năm 1967, ngụ khóm Đông Thạnh, phường Mỹ Thạnh, TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang) quay sang cự cãi với Hiền. Tuy nhiên, lúc này cả 2 đều có men say nên không kiềm chế được bản thân, dẫn đến đánh nhau.
Khoảng 14 giờ, ngày 30/4/2023, sau khi uống rượu, bia ở đám cưới về nhà, Tùng tiếp tục nhậu và hát karaoke cùng với Tiện. Khoảng 15 phút sau, Hiền trong tình trạng đã uống rượu, bia cũng đến nhậu và hát karaoke chung. Trong lúc chọn bài hát thì Tiện với Hiền đã xảy ra mâu thuẫn, Tùng khuyên ngăn 2 bên nhưng lại xảy ra cự cãi với Hiền.
Bực tức, cho rằng bị người lớn chèn ép nên Hiền bỏ về nhà (gần nhà Tùng) lấy 1 cây búa chẻ củi đi lại đứng trước nhà Tùng quơ qua lại hăm dọa Tùng. Tiện khuyên ngăn nên Hiền đi về. Cùng thời gian này, Tùng lại đi vào nhà bếp lấy 2 cây dao đi ra để đánh nhau với Hiền. Khi Hiền đi được khoảng 3m, Tùng chạy đến cầm dao chém Hiền.
Hiền vừa đi lùi, vừa cầm cây búa trên tay đỡ được nên không bị chém trúng. Lúc này, bị rớt 1 cây dao, nhưng Tùng cầm cây dao còn lại chém nhiều nhát trúng Hiền, đồng thời đâm 1 nhát trúng bụng Hiền. Sau đó, Tùng bỏ cây dao trước nhà rồi đến Công an phường Mỹ Thạnh đầu thú. Còn Hiền được người nhà đưa đến Bệnh viện Đa khoa Trung tâm An Giang cấp cứu, đến ngày 8/5/2023 ra viện, tỷ lệ thương tật 46%. Ngày 17/9/2023, Tùng bị khởi tố điều tra.
Bị cáo Tùng tại tòa
Quá trình điều tra cũng như tại phiên tòa sơ thẩm, bị cáo Tùng ăn năn, thành khẩn khai nhận hành vi sai trái của mình. Bị cáo cho rằng hành động của bị hại đã làm cho bị cáo bực tức, trong lúc say rượu không kiểm soát được bản thân mới gây thương tích cho bị hại. Còn bị hại cho rằng, chỉ cầm búa qua nhà nhằm hù dọa chứ không có ý thách thức đánh nhau với bị cáo.
Để giúp bị cáo lẫn người bị hại có nhận thức tốt hơn trong hành động của mình, Hội đồng xét xử phân tích, nguyên nhân xuất phát vụ việc: Cũng từ ý thức ban đầu không đúng của bị hại khi mang búa đứng trước nhà bị cáo quơ qua, lại nhằm mục đích đánh nhau, nhưng được can ngăn vì vậy bị hại bỏ về.
Riêng bị cáo, khi thấy bị hại bỏ đi rồi, vẫn cố ý rượt theo tấn công bị hại liên tục cho đến khi có người vào can ngăn. Hậu quả, bị hại phải mang thương tật 46% và nếu không được cứu chữa kịp thời thì khó giữ tính mạng. Bị cáo là người khỏe mạnh, đủ khả năng nhận thức và điều khiển hành vi của mình. Mặc dù, hoàn cảnh khó khăn nhưng bị cáo không cố gắng lao động, chăm lo gia đình, mà lại thích ăn nhậu để dẫn đến mâu thuẫn, cự cãi với người thân.
Đáng nói hơn, bị cáo biết việc dùng dao đâm vào vùng trọng yếu trên cơ thể người có thể dẫn đến tử vong, nhưng lại bất chấp thực hiện một cách quyết liệt. Với hành vi này cho thấy bị cáo rất côn đồ, xâm phạm đến tính mạng, sức khỏe của bị hại, cần phải xử lý nghiêm. Tuy nhiên, sau khi gây án gia đình bị cáo đã lo chi phí điều trị cho bị hại; trong quá trình điều tra và xét xử bị hại cũng xin giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo.
Sau khi xem xét các tình tiết vụ án, Tòa án nhân dân tỉnh quyết định xử phạt bị cáo Tùng 12 năm tù về tội “Giết người” quy định tại Khoản 1, Điều 123 Bộ luật hình sự.
NGUYỄN HƯNG