Chuyện đời sau tay lái… xe ôm

26/06/2025 - 05:40

 - Không biển hiệu hào nhoáng, không giờ làm cố định, nghề xe ôm là cuộc mưu sinh lặng lẽ trên từng cung đường nhỏ. Sau tay lái ấy là những phận người bền bỉ với cuộc sống. Từ người đàn ông luống tuổi nuôi thân bằng cuốc xe vài chục ngàn, đến người phụ nữ dầm mưa, dãi nắng lo toan cho gia đình. Mỗi vòng quay bánh xe là một lát cắt cuộc đời, giản dị mà sâu sắc.

Chiều dần buông, vài vệt nắng cuối cùng còn sót lại chênh chếch rọi xuống mặt đường trước cổng Khoa Khám bệnh (Bệnh viện Sản Nhi An Giang, TP. Long Xuyên). Khi đồng hồ chỉ quá 16 giờ, tôi bắt gặp chú Nghĩa, người đàn ông ngoài lục tuần, vóc dáng “đô” người, làn da rám nắng, ánh mắt trầm lặng nhưng hiền hòa. Chiếc xe máy cũ bên chú đã trở thành một phần cuộc sống, gắn liền với bao năm mưu sinh vất vả.

Chú Nghĩa (ngụ phường Mỹ Thới, TP. Long Xuyên), chạy xe ôm được hơn 32 năm. Từ khi nghề này còn thịnh, cho đến nay khi taxi điện, xe công nghệ phủ kín từng con phố, chú vẫn chọn ngồi ở góc quen thuộc để đón khách. “Ngày chạy từ 5 giờ sáng đến 6 giờ tối. Khách chủ yếu là người đi khám bệnh, tôi đưa ra bến phà An Hòa... Mỗi cuốc có 10.000 - 15.000 thôi” - chú nói, giọng đều đều kể về một chuyện đã trở thành thói quen.

Chạy xe ôm từng giúp chú nuôi cả gia đình. Giờ đây, khi tuổi cao, chú vẫn phải tiếp tục bám nghề để lo cho bản thân, bởi vợ chú bán vé số, con cái có gia đình riêng, ai cũng lo cuộc sống của mình. Ngày bình thường, chú kiếm được 70.000 - 80.000 đồng. Cuối tuần, khi bệnh viện nghỉ, khách vắng, có khi chỉ 40.000 - 50.000 đồng. “Sống chật vật chứ không dư giả gì” - chú cười nhẹ. Ánh mắt chú xa xăm khi kể về những đổi thay của nghề: “Ngày xưa có khách là mừng. Giờ người ta đi taxi điện hết. Giá rẻ, lại an toàn. Giả sử, có 3 người đi Châu Thành mất khoảng 100.000 đồng. Đi xe ôm lẻ thì mất gấp rưỡi. Ai mà đi xe ôm nữa”. Chú bảo nghề xe ôm giờ đã cũ, chỉ còn vài người “trụ” lại nhờ mối quen, chở con đi học, chở đồ vặt…

Tài xế xe công nghệ chở học sinh tan học về nhà  

Giữa dòng đời tấp nập, không chỉ đàn ông gắn bó với xe ôm, mà phụ nữ cũng bước lên yên xe, nắm tay lái để mưu sinh. Chị Dương Thị Kim Loan (chủ một quán cà-phê nhỏ trên đường Hà Hoàng Hổ, phường Mỹ Xuyên, TP. Long Xuyên) là một trong số đó. Ngoài bán cà-phê, chị còn chạy xe ôm và nhận chở hàng theo yêu cầu. “Tôi bắt đầu từ lúc dịch COVID-19. Ở nhà không có việc, tôi lấy xe chạy thêm. Ban đầu cũng ngại, giờ thì quen rồi”. Mỗi ngày, chị bắt đầu từ 4 giờ sáng, vừa bán hàng vừa canh khách gọi xe. Có hôm chở hàng lớn, đi xa như Tiền Giang, thu nhập 400.000 - 500.000 đồng. Nhưng cũng có ngày trắng tay vì không ai gọi. “Nhiều khách là người lớn tuổi từ thị trấn Óc Eo, Ba Thê (huyện Thoại Sơn) ra khám bệnh, đi xe buýt tới rồi gọi tôi chở”. Chị Loan không hẳn làm việc vì tiền. Có người không đủ tiền xe, chị vẫn chở. Có cụ già bệnh nặng, chị đưa vào viện rồi nhờ chồng phụ làm giấy tờ, sau đó gọi người nhà bệnh nhân ra. “Nhiều người tưởng phụ nữ không chạy xe ôm được. Tôi thấy bình thường. Khách quen thì tới là họ gọi, ai không quen, ngại thì tôi nhờ người khác” - chị bày tỏ.

Nếu chú Nghĩa và chị Loan gắn bó với xe ôm truyền thống, thì anh Ngô Minh Thái, tài xế xe công nghệ của “Shipper Công Nghệ” lại chọn công việc này vì tính linh hoạt. “Mình chạy từ 9 giờ sáng đến khuya. Canh App, có đơn là chạy. Chủ động được thời gian”. Với Thái, công nghệ là cánh tay đắc lực: Định vị rõ ràng, không cần mặc cả, biết giá trước. “Chỉ trừ lúc App lỗi hoặc khách say xỉn, còn lại thì cũng ổn”. Tương tự, bạn Cao Tiểu Bảo (sinh viên đang học tại TP. Long Xuyên) làm shipper công nghệ để trang trải cuộc sống. “Ngồi quán cà-phê canh đơn. Nhiều lúc vui lắm, như giao nước mà khách không có chìa khóa mở cửa, đành tặng luôn ly nước”. Với Bảo, đây chỉ là công việc tạm thời. Sau khi tốt nghiệp, em sẽ tìm nghề ổn định hơn. Nhưng trong từng chuyến xe hiện tại, em vẫn học được sự va chạm, kiên nhẫn và kết nối trong cuộc sống.

Giữa phố thị, những vòng xe vẫn ngày ngày lăn đều. Không ồn ào, không ánh hào quang, những tài xế xe ôm vẫn lặng lẽ mang theo sau yên xe là câu chuyện đời mình: Có vất vả, có đắng cay, nhưng cũng có cả tình người và lòng tử tế khó thể đong đếm!

BÍCH GIANG