Giọng hát của anh khiến bất cứ ai lần đầu bước chân lên chuyến đò cũng phải ngoái nhìn. Anh là người khiếm thị, sống nhờ lời ca tiếng hát để bán kẹo kéo và vé số mưu sinh. Trước khi cất giọng, anh không quên kêu gọi mọi người: “Làm ơn ủng hộ cho Quang Thưng một vài cái kẹo hay một vài tờ vé số. Quang Thưng cảm ơn!”.
Anh Thưng sinh năm 1983 tại ấp Kiến Bình 2, xã Kiến An (huyện Chợ Mới). Một cơn bạo bệnh năm 4 tuổi đã cướp đi ánh sáng trong đôi mắt anh, nhưng không cướp đi nghị lực sống. Từ nhỏ, anh đã có niềm đam mê âm nhạc. Chiếc máy cassette cũ kỹ là người bạn đầu tiên giúp anh học hát qua những bài vọng cổ. Khi lớn hơn, những người hàng xóm gần nhà yêu mến anh đã dạy thêm vài bài tài tử. Anh không có điều kiện học hành bài bản, nhưng với anh, âm nhạc như đã hòa vào máu thịt, là nguồn sống và niềm tin để bước tiếp.
Năm 2012, anh bắt đầu công việc hát rong để bán kẹo kéo. Ban đầu, anh đến những nơi đông người như chợ, quán ăn… để hát và mời khách mua ủng hộ. Nhưng cuộc đời lại thử thách anh thêm một lần nữa vào năm 2021, khi vợ anh, chị Lê Thị Ngọc Bích, mắc bệnh nặng và phải điều trị dài ngày tại TP. Hồ Chí Minh. Thời gian đó, anh vừa ở nhà chờ tin vợ, vừa loay hoay tìm cách ổn định cuộc sống gia đình. Sau khi chị khỏi bệnh nhưng đôi chân yếu đi, anh chọn chuyến đò Rạch Gộc để hát và bán hàng mỗi ngày.
Anh Thưng say sưa cất tiếng hát giữa không gian mênh mông của dòng sông Hậu
Cùng đồng hành với anh trong cuộc sống là chị Bích, người vợ hơn anh 10 tuổi. Cơ duyên giữa họ bắt đầu từ một buổi tiệc, khi chị là khách, còn anh nhận show hát. Thấy anh dùng bữa một mình mà không ai gắp thức ăn, chị thương cảm và chủ động giúp đỡ. Từ những cuộc trò chuyện sau đó, cả 2 dần có tình cảm và đến với nhau. “Tôi không nghĩ mình sẽ gắn bó với anh, tôi nghĩ đó là duyên số” - chị Bích bộc bạch.
Ngày ngày, vợ chồng cùng nhau rong ruổi trên những chuyến đò từ sáng đến chiều. Chị phụ anh bán vé số, còn anh cất lên tiếng ca để mời khách mua. Những bài vọng cổ quen thuộc hay những giai điệu bolero trữ tình được anh thể hiện không cầu kỳ, hoa mỹ, nhưng đong đầy cảm xúc. Với anh, giọng hát chính là linh hồn, là tài sản quý giá nhất. “Nếu không có giọng hát, tôi không biết mình sẽ sống sao” - anh chia sẻ.
Trên chuyến đò, giọng ca của anh Thưng đã trở thành điều thân thuộc với nhiều người. Chú Võ Thành Quang, một người thường xuyên đi đò, nhận xét: “Giọng anh ấy giống nghệ sĩ Thanh Tuấn, rất truyền cảm. Tôi đi đò hay mua kẹo và vé số ủng hộ anh”. Chú Lê Văn Mỹ, một hành khách khác, bày tỏ: “Hôm nào thiếu giọng hát của anh Thưng, tôi thấy buồn lắm. Giọng ca của anh làm chuyến đò vui hơn”.
Chị Lê Thị Ngọc Bích, người vợ luôn đồng hành cùng anh Thưng, vừa mời hành khách mua vé số, vừa lặng lẽ dõi theo chồng hát
Trưởng ban Nhân dân ấp Kiến Bình 2 Huỳnh Hữu Đức Tinh cho biết: Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng anh Thưng vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan. Gia đình anh thuộc diện hộ nghèo, thu nhập chủ yếu từ việc hát rong và bán vé số. Chính quyền địa phương đã hỗ trợ anh bảo hiểm y tế và trợ cấp hàng tháng 1,5 triệu đồng. Nhờ sự vận động của chính quyền, một căn nhà kiên cố cũng được xây dựng cho vợ chồng anh. Tuy nhiên, việc trang trải cuộc sống hàng ngày vẫn là thử thách lớn.
Khi được hỏi về ước mơ, anh bộc bạch: “Tôi mong một ngày nào đó được tham gia chương trình “Ngôi sao miệt vườn”. Tôi muốn đem giọng hát của mình đến với nhiều người hơn”.
Câu chuyện của anh Lê Quang Thưng không chỉ là hành trình vượt khó, mà còn là nguồn cảm hứng cho những ai đang đối mặt với nghịch cảnh. Đôi mắt đã mất đi nguồn sáng, nhưng chính những giai điệu trầm ấm từ trái tim đã giúp anh thắp sáng cuộc đời mình.
Nếu có dịp qua chuyến đò Rạch Gộc, hãy lắng nghe tiếng hát của anh Thưng. Trong từng câu hát ấy, sẽ cảm nhận được sức mạnh của tinh thần kiên trì, tình yêu cuộc sống và niềm tin rằng, dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.
BÍCH GIANG