Đại gia đình mùa xuân - Ảnh: TGCC
Mọi nẻo đường đều chuẩn bị cho một mùa Giáng sinh an lành, nhưng trong sâu thẳm mỗi người, đặc biệt là tôi lại đang ngóng chờ một thời khắc thiêng liêng hơn cả, đó là Tết Nguyên đán. Tôi học tại một ngôi trường chuyên giữa lòng Hà Nội. Để tiện cho việc học, tôi sống trong ký túc xá, mỗi tháng hay mỗi dịp nghỉ lễ mới được trở về nhà.
Dẫu sống ở nơi bao người mơ ước, thân xác lặng lẽ hòa vào nơi phố thị, nhưng tâm hồn tôi vẫn hướng về miền quê yên bình, nơi có gia đình. Càng đến những ngày cuối năm, nỗi nhớ ấy lại như dòng thủy triều âm thầm dâng lên, ăm ắp niềm mong chờ một mùa đoàn tụ.
Trong ký ức tôi, những ngày 25, 26 Tết luôn rộn ràng hơi thở chuẩn bị. Cả nhà dọn dẹp, sắm đào, cành mai, trang hoàng phòng khách và ban thờ để đón năm mới đủ đầy.
Từng bộ đồ mới, những món đồ trang trí, những câu đối đỏ treo trong phòng khách đều chứa đựng niềm hy vọng vào một khởi đầu hanh thông. Những ngày cận Tết với tôi luôn rộn ràng, bởi tôi được hòa mình vào nhịp sống rôm rả, nhộn nhịp của làng quê.
Trong chuỗi ký ức ấy, đêm 30 bao giờ cũng là ngày vui và hạnh phúc nhất. Sáng sớm hôm ấy, mẹ và tôi xuôi chợ sắm lễ, chọn gạo nếp mới, đỗ xanh, thịt ba chỉ để gói bánh chưng, bố và hai em tỉ mỉ lau từng tàu lá dong xanh mướt.
Rồi cả nhà quây quần gói bánh, dựng nồi, thắp hương, làm việc cả ngày không ngơi tay nhưng chúng tôi lại chẳng thấy mệt vì có lẽ tâm hồn đang lâng lâng, vui đến khó tả.
Khi kim đồng hồ chạm 8 giờ tối, gia đình tôi ngồi bên mâm cơm xem Táo quân - nơi tiếng cười, lời châm biếm hài hước của các Táo hòa cùng hơi ấm sum vầy. Với tôi, đó không đơn thuần là bữa cơm cuối năm, mà là "vị nhà" - thứ dư vị không thể lẫn vào đâu giữa muôn vàn xô bồ của thế giới phồn tạp ngoài kia.
Kết thúc bữa cơm, ánh lửa bập bùng từ bếp củi bên nồi bánh chưng nóng hổi soi lên gương mặt mỗi người những quầng sáng thân thương. Chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện tuổi thơ hay những mong đợi trong năm mới.
Gia đình êm ấm tôi mong trở về - Ảnh: TGCC
Đến 10 giờ, chị em tôi bật những bản nhạc xuân rộn rã, gấp gáp dọn dẹp, để rồi khi khoảnh khắc giao thừa gần điểm, cả ba lại trèo lên gác mái mải miết tìm vị trí đẹp nhất đón pháo hoa, để được tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.
Những chùm pháo sáng nở bung trên nền trời đêm tĩnh lặng, soi rõ hình bóng cô bé mười bốn tuổi năm nào từng khẽ tự nhủ: "Phải đỗ chuyên". Nay điều ước tuổi thiếu niên ấy đã kết trái, tôi khoác trên mình tấm áo của Nhân Văn - món quà đẹp nhất mà nỗ lực gửi tặng tương lai.
Sáng mùng một, nhà lại rộn tiếng cười. Tôi và các em diện áo mới, chúc bố mẹ khỏe mạnh, bình an; háo hức nhận những phong bao lì xì đỏ. Một năm trôi qua, ai cũng kịp trưởng thành thêm một chút, còn ông bà, bố mẹ lại lặng lẽ mang thêm vài nét thời gian trên mái tóc, khóe mắt.
Buổi cơm đầu năm của đại gia đình vang lên tiếng chúc tụng, tiếng cười như tràn cả hiên nhà. Đến tối, khi mọi người ngồi sum vầy bên mâm cơm đoàn viên, tôi bỗng nhận ra thứ hạnh phúc giản dị mà sâu thẳm nhất hóa ra chỉ là được thấy gia đình đầm ấm, yêu thương, trao nhau những phong bao đỏ mang lời chúc an lành.
Giữa vũ trụ rộng lớn này, có lẽ tôi chính là kẻ may mắn nhất khi còn được đứng giữa vòng tay của những người thương.
Anh em chúng tôi trước hiên nhà - Ảnh: TGCC
Nhưng Tết 2026 với tôi sẽ khác đi đôi chút. Mọi năm, đại gia đình vẫn đủ đầy trong bữa cơm: người lớn nâng ly chúc mừng năm mới, con cháu ríu rít chúc ông bà mạnh khỏe, tiếng cười khiến căn nhà ấm lên.
Thế nhưng năm nay, trong sự sum vầy ấy lại vắng một bóng người, ông nội tôi. Ông mới chỉ rời nơi đây từ tháng 5 năm 2025 ghé đến một nơi thật xa, bình yên hơn. Người ngoài có thể nghĩ năm nay chúng tôi thiếu một thành viên trong bữa cơm đoàn viên, nhưng trong lòng đại gia đình bữa cơm vẫn trọn vẹn như mọi năm, không thiếu ai cả.
Bởi Tết này, ông vẫn ở đó, chỉ khác là ông cùng đón xuân theo một cách lặng lẽ và đặc biệt hơn, trong ký ức, trong thương nhớ, và trong từng lời chúc đầu năm chúng tôi dành cho nhau mà thôi.
Đôi lời gửi đến ông của con đang ở một nơi xa rằng: "Ông ơi, Tết này ông nhớ về ăn Tết với gia đình mình ông nhé, mọi người vẫn luôn nhớ và chờ ông về ông ạ…".
Cháu nội Kim Thư của ông đã hoàn thành lời hứa với ông rồi ông nhé! Con đã đỗ vào ngôi trường chuyên mà khi xưa đã hứa với ông sẽ cố gắng thi vào để có thể viết tiếp sự nghiệp văn chương còn đang dang dở của ông, ông ạ!
Theo Tuoitre.vn






Đọc nhiều