Ngọt lòng kẹo kéo

20/11/2022 - 09:39

 - Với thế hệ 8X, 9X trở về trước, kẹo kéo là món ăn vặt cực kỳ quen thuộc, trong thời điểm bánh kẹo chẳng phong phú như bây giờ. Hương vị ấy được duy trì đến nay, vẫn quến đầu lưỡi người ăn như thuở nào…

Muốn ăn kẹo kéo, phải đợi chiều tắt nắng. Dạo vòng quanh bờ hồ Nguyễn Du, phố đi bộ Nguyễn Huệ, Hai Bà Trưng (TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang), những chiếc xe đạp chở thùng kẹo kéo chầm chậm chờ khách.

Một vòng kẹo mạch nha màu đỏ được kéo ra từ khối kẹo lớn, nhúng vào bột.

Người bán nhanh tay kéo giãn mảnh kẹo vài lần, biến chúng thành những sợi “tơ hồng” đẹp mắt.

Kẹo đặt trên bánh tráng xốp, thêm dừa bào sợi, một ít đậu phộng rang, chế tí xíu sữa đặc, cuộn lại. Thế là xong công đoạn thực hiện kẹo chỉ. Tất cả hòa tan trong miệng, ngọt ngào từ kẹo và sữa, thơm từ đậu phộng, giòn xốp của bánh tráng. Nhưng loại bánh này phải ăn ngay, chứ ít phút sau sữa sẽ làm mềm bánh, bớt ngon.

Một kiểu bánh khác là bò bía ngọt. Trừ phần dừa bào sợi, cách làm món này khác hẳn kẹo chỉ. Đường mạch nha được tạo hình như thanh kẹo rỗng ruột, giòn tan trong miệng, rắc thêm ít mè, được quấn trong lớp bánh bía dai dai. Mỗi phần thế này, giá 10.000 đồng, dễ mua,  dễ ăn.

Còn kẹo kéo, đúng y như tên gọi, phải kéo khối kẹo lớn ra từng chút, thành những thanh kẹo vừa miệng ăn. Tùy theo cách thức riêng, người làm kẹo kéo gia giảm lượng đường, thay đổi màu sắc của kẹo từ trắng đục sang trắng kem. Kẹo càng cứng thì càng phải cong lưng kéo ra như người đàn ông này.

Những thanh kẹo kéo này là một bầu trời tuổi thơ của chúng tôi, khi chúng thường được bán ở gần trường học. Món ăn vặt rẻ tiền, ngọt gắt cổ họng, nhai thì dính răng, nhưng lại tan thật nhanh đến mức không nỡ…

Những thanh kẹo trắng hơn, nhỏ hơn này có giá 7.000 đồng/thanh. Muốn chúng giòn và dễ cắn, có thể nhúng vào nước đá hoặc bỏ trong tủ lạnh.

Nghề bán kẹo kéo vẫn được nhiều người chọn lựa mưu sinh. Theo chị Oanh (42 tuổi), vợ chồng chị gắn bó với kẹo kéo gần chục năm nay. Chiều chiều, mỗi người chạy chiếc xe đạp và thùng gỗ đặc trưng tỏa đi nhiều ngả đường. Những ngày trời không mưa, chị có thể bán hết cả khối kẹo lớn.

Bán tới đâu thì chị chịu khó ngồi bào dừa khô tới đó, tránh để lâu dừa bị hỏng. Khách nào “xấu bụng” thì cho hay trước, chị không bỏ dừa vào kẹo. Nhưng thật ra, thiếu vị béo béo, sừng sựt của sợi dừa, món ăn giảm non nửa mùi vị!

Hành trang đơn giản trong rổ xe đạp của những người bán kẹo kéo. Thế nhưng, chiếc xe là vốn liếng mưa sinh của họ, giúp chắt chiu từng đồng lợi nhuận để trang trải cuộc sống.

Vắng khách, chị Oanh ngồi trò chuyện cùng chồng, chia sẻ vui buồn đang có. Chị cũng tranh thủ nghỉ chân, chuẩn bị cho một buổi tối rong ruổi bán kẹo kéo khắp thành phố…

GIA KHÁNH