Tận dụng thời gian rảnh rỗi để tạo hình ngôi nhà “thu nhỏ” chính là sở thích của anh Cao Tấn Để (sinh năm 1988, công tác tại Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh). Hơn 3 năm qua, anh Để cho “ra đời” nhiều mô hình tí hon, mô phỏng ngôi nhà ở miền quê, nhà bè nổi trên sông, chiếc ghe, xuồng bé xíu… Tất cả đều là hình ảnh quen thuộc, gắn bó với đời sống người dân miền Tây.
Chúng tôi lại lênh đênh trên dòng nước trĩu nặng phù sa, trĩu nặng tâm tình của người miền Tây, ráng gom cho trọn hương vị mùa nước nổi vào lòng mình. Mà ôm làm sao xuể cái cảm giác nửa quen nửa lạ, nửa xa nửa gần. Nhìn vào hiện tại, con nước giờ lạ lẫm, trái tính trái nết, nên người ta cứ bâng quơ nhắc “hồi xưa…”, “lúc trước…”, rồi mải mê đi tìm lại “lộc” của tự nhiên.
Từ niềm đam mê, qua đôi bàn tay khéo léo, hình ảnh nhà cổ, đình, chùa... đặc trưng kiến trúc Việt Nam hay nhũng ngôi nhà sàn trên sông mang đậm phong cách miền sông nước Nam Bộ được thể hiện trông rất chân thật và đậm chất quê.
"Đội SOS Chợ Mới" do các bạn thanh niên trên địa bàn huyện Chợ Mới thành lập nhằm mục đích hỗ trợ người dân gặp sự cố khi tham gia giao thông trong đêm. Dù chỉ mới hoạt động và còn nhiều khó khăn, nhưng các thành viên đều vui vẻ vì được đóng góp một phần nhỏ bé cho cộng đồng.
Qua nghiên cứu Lịch sử Đảng bộ huyện Châu Phú 1930 – 2015, tái bản lần thứ I năm 2016, cho chúng ta biết trong những ngày đầu khai hoang, mở đất Châu Phú đầy gian khổ, hiểm nguy. Những lưu dân người Việt từ mọi miền đất nước về đây tạo lập nên những thành quả rất đáng tự hào, để có một huyện Châu Phú sung túc, tươi đẹp như hôm nay.
Chưa một lần gặp mặt cậu ruột Phạm Văn Minh (sinh năm 1951, hy sinh ngày 1-1-1973), ông Đặng Văn Sơn (sinh năm 1968, ngụ xã Thới Sơn, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang) chỉ biết mang máng về cậu qua lời kể của bà ngoại và mẹ. Thời chiến, cuộc sống khó khăn, chẳng có bức ảnh nào để ông biết mặt cậu. Mãi đến nay, ông mới được đón cậu “trở về”, kết thúc mấy mươi năm đằng đẵng trông tin.
Bắt đầu cuộc trò chuyện, mấy người bạn phương xa đều hỏi tôi: “Con nước năm nay thế nào?”. Họ nhớ man mác mùa nước nổi năm xưa, lạ lẫm nhìn cánh đồng bàng bạc một màu nước kéo dài đến chân trời, nhớ vị cá linh điên điển, nhớ không gian miệt vườn Nam Bộ. Nhưng họ nhớ một, thì người quê xứ này lại nhớ đến mười. Con nước ngày càng đỏng đảnh, dùng dằng đến trễ đi sớm, bỏ mặc bao người thương mong…
Để thích ứng an toàn, linh hoạt trong trạng thái bình thường mới, tỉnh An Giang tăng cường triển khai nhiều giải pháp để kiểm soát hiệu quả dịch bệnh. Cùng với tăng cường bao phủ vaccine phòng COVID-19, tỉnh còn tập trung tuyên truyền người dân nâng cao ý thức phòng bệnh, thực hiện nghiêm thông điệp “5K”. Đặc biệt, tập trung tuyên truyền người đang cách ly tại nhà tuân thủ nghiêm các quy định để đảm bảo an toàn cho bản thân, gia đình, cộng đồng… cùng chung tay đẩy lùi dịch bệnh.
Sáng 25-11, tại Nghĩa trang liệt sĩ Dốc Bà Đắc (xã Thới Sơn, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang), lãnh đạo Quân khu 9 cùng Ban Chỉ đạo 515 tỉnh An Giang tổ chức trọng thể lễ truy điệu, cải táng 55 bộ hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện Việt Nam hy sinh qua các thời kỳ chiến tranh trên chiến trường Campuchia và trong nước.
Mùa lũ năm nay, con nước về chậm, con cá còn chưa kịp lớn đã vội ra sông lớn nhưng bông điên điển vẫn lấm tấm vàng trên những tán lá non. Mặc cho dịch COVID-19 đã làm cuộc sống thay đổi ít nhiều, nhưng điên điển vẫn hiện hữu ở những góc quê mùa lũ và giữ nguyên vẻ đẹp chân chất, bình dị mà quá đỗi thân thương.
Những bức ảnh “selfie” trong lúc lấy mẫu test nhanh trong bộ đồ bảo hộ kín mít, những bức ảnh chụp cảnh đồng đội đang dùng bữa cơm vội vàng, chụp đồng nghiệp ngủ gục khi mệt nhoài… đã trở thành những kỷ niệm, những trang nhật ký sinh động về một thời chống dịch của các bạn trẻ. Năm tháng có đi qua, nhưng những kỷ niệm về một thời thanh xuân đầy nhiệt huyết chắc chắn sẽ mãi còn ghi dấu, khi lần hồi mở lại những trang “nhật ký chống dịch”.
Dịch bệnh COVID-19 trên địa bàn tỉnh được kiểm soát nhưng vẫn còn diễn biến phức tạp; các công ty, doanh nghiệp, cơ sở sản xuất - kinh doanh đang đẩy mạnh các hoạt động và thực hiện “mục tiêu kép”: vừa phòng, chống dịch COVID-19, vừa phát triển kinh tế trong trạng thái bình thường mới.
Rõ ràng là như thế. Trời bắt đầu trở mình từ thu sang đông - lịch trên tường giải thích rằng đã lập đông. Nhưng miền Nam lúc này vẫn còn dìu dịu, lưng chừng giữa 2 sắc thái. Nắng, mà không hẳn hanh hao nóng. Mưa, lại không hẳn sắt se lạnh. Vậy nên, mới phải “Vờ như mùa đông đã về” (Nỗi nhớ mùa đông - Thảo Phương).
Thời gian qua, ông Phùng Mỹ Luông (phường Long Hưng, TX. Tân Châu, tỉnh An Giang) đã tham gia thực hiện phòng, chống sạt lở ở rất nhiều địa phương. Dựa vào các tài liệu, giải pháp thi công (do các nhà khoa học đưa ra) ông Luông và các cộng sự của mình nhanh chóng điều động các thiết bị, dụng cụ chuyên dùng (do chính ông sáng chế) để thực hiện.
Cùng với các địa phương trong cả nước, An Giang đã chuyển sang trạng thái bình thường mới với nhiều hoạt động kinh doanh, dịch vụ được mở cửa trở lại.
Sau nhiều tháng thực hiện giãn cách xã hội để phòng, chống dịch COVID-19, người dân trở lại với cuộc sống thường nhật. Tuy nhiên, nhiều lao động tạm thời thay đổi ngành nghề để thích nghi với trạng thái mới, nhanh chóng lao động sản xuất, từng bước ổn định cuộc sống, trên nguyên tắc đảm bảo các biện pháp phòng, chống dịch COVID-19…
Dù đã ở vào độ tuổi “thất thập cổ lai hy”, họ vẫn nhiệt tình tham gia công tác phòng, chống dịch COVID-19 tại địa phương. Với họ, tuổi tác không còn là rào cản khi đã quyết tâm góp sức mình vào công cuộc phòng, chống dịch bệnh.
Hành trình ấy chẳng dễ dàng gì. Không phải vì họ không muốn bỏ, mà bỏ rồi thì lại bơ vơ trên bờ. Vậy là, cứ nấn níu sống tạm dưới ghe. Nói tạm cho nhẹ nỗi buồn, chớ có ai sống tạm mấy mươi năm, hết đời cha, đời mẹ, lại đến đời con, đời cháu? Sống tạm lâu đến mức, khi xa rời chiếc ghe rồi, họ cứ ngỡ đang mơ…
Khẩu trang chẳng che giấu được hết biểu cảm của con người trong mùa dịch bệnh. Cung bậc cảm xúc luôn dồn nén vào đôi mắt, trong cái nhíu mày. Tôi góp nhặt những biểu cảm ấy trong nhiều chuyến tác nghiệp. Muôn màu, muôn vẻ, như cuộc sống vốn có…
Chuyến xe của Đội K90 (Quân khu 9) hôm ấy chạy xuyên đêm từ TP. Hồ Chí Minh về An Giang. Trên xe chở 24 “hành khách” đặc biệt. Hành trang của họ là chính họ, cùng với mảnh giấy xác nhận hỏa táng sau khi tử vong vì COVID-19. Lần về quê này của họ là lần cuối cùng trong hành trình “Ra đi gửi yêu thương, trở về trong tưởng nhớ”.