Bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XV và đại biểu HĐND các cấp, nhiệm kỳ 2021-2026 đã thật sự trở thành ngày hội lớn, khi hơn 1,6 triệu cử tri An Giang cùng hơn 69 triệu cử tri cả nước hân hoan đi bỏ phiếu, sáng suốt lựa chọn những đại biểu xứng đáng, đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân.
Sau nhiều tháng chuẩn bị, các mặt công tác phục vụ ngày bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XV và đại biểu HĐND các cấp, nhiệm kỳ 2021-2026 đã cơ bản hoàn tất. Không khí rộn ràng của “ngày hội toàn dân” thể hiện rõ nét khắp nơi. Toàn bộ hệ thống chính trị và nhân dân dành trọn tâm huyết, quyết tâm cho ngày 23-5!
Gắn liền với những huyền thoại ly kỳ liên quan đến giáo phái Bửu Sơn Kỳ Hương, dinh Ông Thẻ là một trong những di tích đặc biệt được người dân giữ gìn, tôn tạo cho đến ngày nay. Đến đây, du khách sẽ được nghe những câu chuyện về công lao của các bậc tiền nhân thời mở đất.
Tháng 5, tháng của những cơn mưa đầu mùa bất chợt làm bung tỏa sắc tím bằng lăng, rực rỡ của những nhành hoa phượng đỏ làm cho học sinh phải lưu luyến, bâng khuâng. Tháng 5 dường như ngắn lại với học sinh cuối cấp và trở thành sự luyến tiếc, nỗi nhớ không nguôi của những cô, cậu học trò phải ở nhà vì sống trong thời… COVID.
Bất chấp tình hình thời tiết có khắc nghiệt thế nào, dù nóng hay lạnh, mưa, nắng ra sao, những người lao động tự do vẫn phải bươn chải, mưu sinh để kiếm sống. Đối với họ, kiếm được tiền lo cái ăn, cái mặc cho gia đình là niềm vui trong thời buổi dịch bệnh diễn biến phức tạp. Dù có vất vả đến mấy đi chăng nữa thì họ vẫn cố gắng làm.
Dọc theo những con đường nắng đổ chang chang, đã thấy sắc đỏ của những chùm phượng vĩ đong đưa trong gió hè. Với bao thế hệ học sinh, phượng vĩ ẩn chứa vẻ đẹp trong trẻo, nên thơ mà cũng đượm một màu xa xôi, cách biệt.
Đi chợ, những tưởng là công việc hàng ngày, quá giản đơn đối với chị em phụ nữ, thế nhưng trong thời buổi khó khăn do dịch bệnh COVID-19 và những nỗi lo toan về vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm. Đi chợ lại là vấn đề nhiều chị em phải cân, đo, đong, đếm.
Giữa năm 1961, tương quan lực lượng ta - địch trên chiến trường An Giang ngày càng có lợi cho cách mạng. Cấp tỉnh và huyện đều có vùng “độc lập” để làm căn cứ. Tỉnh có vùng Bảy Núi và rừng tràm Hà Tiên rộng mênh mông làm căn cứ cho cả Tri Tôn, Tịnh Biên. Tại Huệ Đức có cánh đồng Năm Xã và đồng tràm Huệ Đức… Chiến tranh đã thật sự diễn ra từ 2 phía, chứ không còn cảnh kẻ đánh, người chạy như mấy năm trước đây.
Đội K93 (Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh An Giang) có nhiệm vụ tìm kiếm, quy tập, hài cốt liệt sĩ đã anh dũng chiến đấu, hy sinh qua các thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, kháng chiến chống đế quốc Mỹ, cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam bảo vệ Tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế.
“Đời bềnh bồng xuôi con nước nhấp nhô/ Mặc ngày tháng đẩy xô theo sóng bạc/ Bởi tên em chỉ là loài hoa dại/ Hương lục bình còn đọng mãi trong tôi”. Là loài hoa nở vào mùa hè nhưng có thể vì cái sự lênh đênh, bất định của nó mà lục bình không được người ta nhắc nhiều như những chùm phượng vĩ đỏ rực hay sắc tím mộng mơ của bằng lăng. Thế nhưng, những bông hoa lục bình không còn xa lạ với nhiều người, mỗi lần bắt gặp chúng ở đâu đó, nó lại gợi nhớ cả một miền quê trong ký ức!
Tháng 4-1975, cùng với cả nước, quân và dân An Giang đứng lên đập tan ngụy quân, ngụy quyền, đánh đuổi quân xâm lược Mỹ, giải phóng quê hương, giành lại độc lập cho Tổ quốc. Đó là những ngày tháng lịch sử không thể nào quên của quân - dân tỉnh nhà. Chiều 2-5-1975, các huyện, thị xã của An Giang thuộc tỉnh Long Châu Hà được giải phóng hoàn toàn. Đến ngày 3-5, các huyện ở An Giang thuộc tỉnh Long Châu Tiền được hoàn toàn giải phóng. Chỉ riêng Phú Tân và Chợ Mới là 2 huyện được giải phóng sau cùng.
Hiện nay, đội ngũ Bí thư Đoàn xã, phường, thị trấn (gọi chung là cấp xã) được giao kiêm nhiệm Chính trị viên (CTV) phó Ban Chỉ huy Quân sự (CHQS) cấp xã. Trong quá trình công tác, đôi lúc cán cân “kiêm nhiệm” này nghiêng sang công tác Đoàn. Người phụ trách “bỏ quên” nhiệm vụ CTV phó hoặc nếu có làm, không tránh khỏi khó khăn, lúng túng. Trong bài viết này, chúng tôi muốn đi tìm câu trả lời: phải làm gì để cân bằng tốt “hai vai”?
“Chuyến xe yêu thương” là món quà của Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam vận động Tổng Công ty Đối tác Chân Thật trao tặng cho Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam tỉnh An Giang, với mong muốn lan tỏa thông điệp yêu thương, giúp đỡ, chăm lo đời sống vật chất và tinh thần cho các em học sinh ở vùng sâu, vùng xa, vùng khó khăn.
Lẩn khuất trong nửa mùa nắng và nửa mùa mưa là sắc tím dịu dàng, trong trẻo nhưng đầy thương nhớ của hoa bằng lăng. Loài hoa quen thuộc ấy luôn để cho người ta nỗi nhớ mong xao xuyến, mỗi khi nhìn thấy những chùm hoa tím đung đưa trong cơn gió đầu hè.
Giữa trưa, tôi chạm vào mấy gốc mặc nưa, nghe trầm mặc lan sâu vào lòng. Chúng như lạc lõng giữa mảnh đất mặt tiền có giá trị cả chục tỷ đồng của phố thị. Những khoảnh đất bạt ngàn mặc nưa ngày xưa giờ đã lùi vào dĩ vãng, kéo theo thời hoàng kim của mặc nưa. Mà thật ra, mặc nưa không mang ý nghĩa cho riêng mình. Nó là “linh hồn” của “nữ hoàng tơ lụa” lãnh Mỹ A huyền thoại. Không có lãnh Mỹ A, nó chỉ là gốc cây dại ven đường. Ngược lại, thiếu mặc nưa, lãnh Mỹ A chỉ là mảnh lụa đơn thuần, vắng hẳn nét đặc sắc được truyền tụng.
Khi ánh sáng cuối cùng của ngày theo mặt trời đi ngủ, cuộc sống sẽ tiếp diễn với đủ ngọn đèn rực rỡ thay thế. Chúng ta đã quá quen thuộc với điều đó rồi, nào biết được, dọc theo chiều dài biên giới, ánh đèn đêm là một thứ rất đỗi quý giá. Ở nơi đó, cả năm nay, hàng ngàn cán bộ, chiến sĩ (CBCS) chắt chiu từng chút ánh sáng, "căng mắt, căng tai" bảo vệ đường biên.
Tháng 4, cái nắng hầm hập dường như thiêu đốt. Trên cánh đồng biên giới An Giang, cán bộ, chiến sĩ trên các chốt phòng, chống dịch COVID-19 đang nỗ lực hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, vì an toàn cho cả cộng đồng.
Cuối tháng 3, nắng gió phả hơi nóng rát mặt người, khiến người ta ngại ra khỏi nhà, ngại đối mặt với thời tiết khó chịu. Thế nhưng, dọc theo tuyến biên giới, hàng ngàn cán bộ, chiến sĩ (CBCS) đang “sống chung” với nắng nóng, với áp lực nặng nề trên vai. Với họ, mùa nắng đầu tiên đã vượt qua được thì mùa thứ 2 sẽ vượt qua được thôi!
Họ không phải là những nghệ sĩ tài danh hay thầy đờn nổi tiếng, mà chỉ đơn giản là những người đam mê loại hình âm nhạc truyền thống của dân tộc. Người ta gọi họ là tài tử, bởi tính chất không chuyên và một phần cũng vì sự hào sảng của những người luôn xem âm nhạc truyền thống Nam Bộ là niềm đam mê của đời mình.
Hè đến, những cơn gió từ đâu mang ký ức ùa về qua những cánh diều tung tăng bay lượn. Khi ấy, tôi lại bâng khuâng nhớ đến cánh diều tuổi thơ, nơi đầy ắp những nụ cười vô tư và hình ảnh một thuở chân đất đầu trần ở chốn quê nghèo.