Hồi ấy, cả lớp vẫn hay gán ghép chúng tôi là một đôi, có lẽ vì chúng tôi là cặp bài trùng trong mọi mặt. Hoàng là lớp trưởng, còn tôi là lớp phó học tập, cậu ấy xếp hạng nhất, còn tôi luôn theo sát phía sau ở hạng nhì. Chính vì lẽ đó, chúng tôi trở nên thân thiết và nhanh chóng được bạn bè “đẩy thuyền”. Tuy nhiên, hai đứa tôi vẫn thường nói với nhau: “Dù con trai trên thế giới này có tuyệt chủng hết tao cũng không bao giờ yêu mày đâu”. - “Mày nghĩ có cửa lọt vào mắt xanh của anh đây chắc”.
Hay kèn cựa nhau là vậy nhưng chúng tôi thực sự rất hợp. Khi đi ăn cùng mọi người, bao giờ Hoàng cũng nhớ dặn chủ quán một tô không hành ngò cho tôi. Cậu ấy thuộc hết những thói quen ăn uống khó tính của tôi. Bù lại, tôi luôn mua nước cho cậu ấy mỗi lần tham gia đá bóng với tụi con trai lớp bên và tất nhiên tôi còn “chỉ huy” một dàn nữ đi cổ vũ cho trận đấu nữa.
Có bận, Hoàng để mắt tới Trân - cô bé hoa khôi lớp bên cạnh. Ấy vậy mà khi tôi hỏi tới thì Hoàng chối bay chối biến, hai má đỏ ửng lên. Mãi vài tháng sau Hoàng mới tâm sự thật lòng với tôi. Tôi giả bộ dỗi bảo: “Muốn chị đây tư vấn tình cảm cho thì chiều nay phải đền bù một ly sâm dứa”. Tất nhiên, cậu ta đồng ý ngay.
Sau nhiều lần “bày mưu tính kế” giúp Hoàng tiếp cận nàng thơ, rồi cả những lá thư tay viết giùm cậu ấy thì cuối cùng nàng cũng đồng ý nhận lời.
Kể từ ngày có bạn gái, Hoàng ít đi cùng tôi hơn. Thật ra, cậu ấy vẫn rủ tôi đi cùng trong mỗi lần hẹn hò, nhưng tôi lại không muốn làm "kỳ đà cản mũi" nên kiếm cớ từ chối. Trân rất quý tôi, những lúc hai người giận nhau, tôi trở thành cầu nối liên lạc cho cả hai một cách bất đắc dĩ.
Thời gian thấm thoắt trôi, chúng tôi giờ đều đã trưởng thành, có chút thành tựu trong cuộc sống. Hoàng với Trân kết hôn và sinh được một cặp song sinh kháu khỉnh. Tôi cũng tìm được người bạn đời ưng ý. Chúng tôi lập nghiệp trong cùng một thành phố, thành thử mối quan hệ thân thiết kéo chúng tôi lại gần như người một nhà. Bất cứ dịp gì quan trọng, chúng tôi đều có mặt, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn, chứng kiến từng mốc thành công của bạn.
Chúng tôi vẫn kèn cựa nhau từng tý một, cố tình bêu xấu nhau trước mặt nửa kia. Nhưng sâu thẳm trong lòng, chúng tôi luôn là cặp bài trùng và sẵn sàng bênh vực, bảo vệ nhau đến cùng trong mọi tình huống.
Tình bạn hơn 10 năm được gọi là tri kỷ. Đúng vậy, tôi và Hoàng vừa là bạn thân vừa là gia đình của nhau. Tình bạn trong sáng và đẹp đẽ đó luôn được chúng tôi nâng niu, trân trọng và hết lòng gìn giữ. Có lẽ ấy là duyên. Sống trên đời, không phải ai cũng có cơ duyên gặp được tri kỷ của mình. Có những người quảng giao, kết bạn với rất nhiều người nhưng lại không có lấy một tri kỷ. Nhưng ngược lại, có người chỉ thân thiết với một vài người, dẫu vậy vẫn có thể tìm cho mình một tri kỷ đúng nghĩa. Và tôi may mắn đã tìm được tri kỷ trong cuộc đời.