Trốn tìm

05/08/2024 - 19:21

Cách đây vài chục năm, quê tôi chưa có điện đường. Điện thắp trong nhà cũng chỉ là những bóng đèn sợi tóc với ánh sáng tù mù, yếu ớt. Tối tối, lũ trẻ con chúng tôi thường rủ nhau chơi trốn tìm.

Năm bảy đứa trốn còn một đứa đi tìm. Hôm nào sáng trăng thì còn đỡ, chứ trời tối thì đứa nhận nhiệm vụ đi tìm coi như khóc ròng, tìm hoài chẳng thấy ai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi còn nhớ, hôm đó là một đêm không trăng, thằng Tí lại đầu têu í ới chúng tôi chơi trốn tìm. Sau khi oẳn tù tì một lúc thì con bé Cò là đứa phải đi tìm. “Năm, mười, mười lăm, hai mươi… một trăm, đi tìm nghe!”.

Nghe hết câu đó là chúng tôi chạy tán loạn; đứa núp sau cây rơm, đứa thì núp sau gốc dừa, đứa ở bụi chuối, có đứa còn nhanh chân trèo lên cây mít sau nhà. Người đi trốn thì cố gắng núp sao cho kỹ, lợi dụng thời cơ “đối thủ” lơ là, liền chạy về đập tay vào cây cột năm mười là thắng. Người đi tìm càng khốn khổ hơn, vừa phải lo đi tìm, mà chân phải sẵn sàng chạy về giữ cột nhà để không ai được đập tay vào.

Trời hôm đó tối đen, mấy con chó trong xóm thấy đám con nít chạy loanh quanh thì sủa ỏm tỏi. Sau một hồi vừa đi tìm, lại vừa phải giữ cột, con bé Cò vẫn bị chúng tôi “đột nhập”, đập tay vào cột năm mười. Lúc này chỉ còn một cơ hội duy nhất cho nó là thằng Tí vẫn chưa được tìm thấy. Vậy là, nó tiếp tục hăm hở đi tìm. Một lúc lâu sau vẫn không thấy thằng Tí đâu, chúng tôi cũng bảo nhau đi tìm. Khoảng tầm mươi mười lăm phút gì đó nữa trôi qua, chúng tôi “huy động” toàn bộ lực lượng, réo tên thằng Tí ầm ĩ mà nó vẫn không chịu ra. Con bé Cò cuối cùng cũng phải xin thua, kêu thằng Tí xuất hiện.

Một lúc sau, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu lần chơi mới mà vẫn chưa thấy thằng Tí đâu. Lúc này, cả đám mới nháo nhác đi tìm nó lần nữa. Càng tìm, chúng tôi càng sợ. Trời thì tối đen, không đứa nào dám đi xa hơn nữa để tìm kiếm. Chúng tôi đành chạy về nhà nhờ người lớn giúp đỡ.

Ba và anh của thằng Tí nghe thấy vậy vội cầm đèn pin đi tìm quanh làng. Lùng hết bụi tre, bụi chuối đến bờ ruộng, từ đám bắp đến rẫy mì đều không thấy. Sau đó, mấy bà mẹ lại í ới gọi chúng tôi về nhà đi ngủ. Dù có lo cho thằng Tí nhưng chúng tôi càng lo hơn cho cái mông của mình. Thế là đứa nào đứa nấy đều cun cút mà chạy về, chỉ còn lại ba và anh thằng Tí đi tìm nó.

Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, mấy đứa chúng tôi không ai bảo ai đều chạy tót qua nhà thằng Tí nghe ngóng tình hình. Lúc này, thấy Tí đầu tóc bù xù đi từ trong buồng ra. Chúng tôi thay nhau tra hỏi xem hồi tối nó trốn ở đâu. Thằng Tí vừa ngáp ngủ vừa lắc đầu trả lời là không biết.

Ba với anh nó ở dưới bếp chạy lên nói là hồi tối tìm thấy nó trong bụi tre. Mà kỳ lạ là xung quanh bụi tre đầy gai, không có lối vào mà thằng Tí lại nằm co ro ở giữa bụi. Ba và anh nó phải lấy rựa, chặt dây gai xung quanh mới đem được nó ra. Chúng tôi nghe xong ai nấy đều sợ xanh mặt. Từ đó về sau, chúng tôi không dám chơi trốn tìm vào ban đêm nữa.

Mãi sau này, anh thằng Tí mới “thú nhận” rằng hôm ấy là anh và ba chỉ hù dọa chúng tôi thôi. Vì chơi trốn tìm buổi tối ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Có thể bị rắn cắn, bị rớt xuống sông, bị ngã do trèo cây, do chạy đi trốn…

Thực ra, sau khi tìm một hồi không thấy thằng Tí, hai người quay về nhà tìm thử thì hỡi ôi, thằng Tí đang trùm chăn kín mít nằm trên giường ngáy khò khò từ lúc nào rồi.

Theo Báo Gia Lai