Ai rồi cũng sẽ đôi lần tiếc nuối vì chẳng còn bao nhiêu thời gian được sống bên cha mẹ

13/05/2018 - 20:03

Một khảo sát ở Trung Quốc đã chỉ ra rằng: Nếu mỗi năm bạn về nhà 2 lần, mỗi lần 4 ngày, thì dù trừ đi khoảng thời gian xã giao với bạn bè, ăn ngủ, vui chơi..., mỗi lần về thăm chỉ còn 1 ngày ở bên bố mẹ. Vậy nếu bố mẹ còn sống khoảng 20-30 năm nữa thì bạn cũng chỉ ở bên họ 20-30 ngày nữa mà thôi.

Bố mẹ vẫn khỏe mạnh và bình yên cho đến một ngày chúng ta nhận được cú điện thoại bất ngờ

Ai cũng nói nhà là nơi để về, là chốn bình yên sau giông bão. Vì rằng ngoài kia có khổ sở ra sao, chỉ cần về với cha mẹ, bạn sẽ thấy mình được sống trong tình yêu thương chan chứa và hạnh phúc bình dị. Ở nơi đó, chúng ta đã từng ngày trưởng thành, khôn lớn. Và cũng từ đây, chúng ta bước vào đời để xây dựng bao mộng ước. Lúc còn nhỏ, con đi thì cha mẹ dẫn dắt và khi lớn lên, họ dần lùi về sau để ủng hộ, cổ vũ con cái mình.

Nhưng rồi nếu một ngày, khi căn nhà nhỏ ấy xảy ra sóng gió lớn, bạn sẽ nhận ra rằng, hóa ra ngay cả chốn bình yên nhất cũng không phải là mãi mãi, sẽ ở đó để mỗi khi mệt mỏi, bạn đều có thể tự do quay về.

Ai rồi cũng sẽ đôi lần tiếc nuối vì chẳng còn bao nhiêu thời gian được sống bên cha mẹ

Mỗi độ tuổi, chúng ta dường như lại có những mối bận tâm khác nhau. Cha mẹ với ta thuở nhỏ từng như một nhưng khi lớn lên, tình yêu lớn nhất chúng ta trao đi lại không phải chỉ riêng họ. Chúng ta yêu người yêu, yêu chồng/vợ, yêu con… và tình yêu với cha mẹ dần như bị chìm lắng, lùi bước về sau nhiều hơn.

Ai lớn lên rồi có lẽ đều hiểu, giờ đây, họ đã có quá nhiều mối bận tâm khác ngoài cha mẹ. Những cuộc tranh cãi với người yêu, nỗi đau sau lần chia tay, chuyện bầu bán ở cơ quan hay vấp ngã trong sự nghiệp… đôi khi làm chúng ta quên mất rằng, thế giới của chúng ta có rất nhiều thứ còn người già, họ chỉ còn lại con cháu.

Mẹ tôi cũng vậy. Những năm gần đây khi đã già, ngày nào bà cũng mong tôi về thăm. Mỗi dịp cuối tuần, mẹ tôi hay gọi điện hỏi xem tôi có về quê không nhưng thường vì công việc bận rộn, tôi hay phải khước từ lời đề nghị ấy. Mặc dù nó đơn giản, và Hà Nội chỉ cách quê tôi dăm tiếng đi xe máy.

Trước khi mẹ tôi bị ngã vì đột quỵ tăng huyết áp, không biết linh cảm nào đã khiến bà thường xuyên gọi điện cho tôi, giục tôi mau mau trở về… Nhưng tôi vẫn nghĩ là: À, cả nhà vẫn bình yên, đợi đến cuối tuần, tôi sẽ về thăm… Thật không ngờ, suy nghĩ đó và lần từ chối sau cùng ấy đã khiến tôi trượt mất cơ hội gặp mẹ mình lúc bà còn khỏe mạnh, hai chân vẫn đi lại và đủ khả năng nói chuyện bình thường.

Ai rồi cũng sẽ đôi lần tiếc nuối vì chẳng còn bao nhiêu thời gian được sống bên cha mẹ

Lỡ cơ hội về nhà, giờ đây ở bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội), cứ đến 5h sáng, tôi và rất nhiều người khác đều bận rộn vào lau rửa cho bệnh nhân nằm ở khoa gây mê hồi sức. Nhiều người nằm lâu ở đây đều từng trải qua những cơn tai biến nặng nề. Căn bệnh ấy phát triển chậm chạp nhưng khi nó xảy ra thì vô cùng đột ngột. Hôm trước, mẹ tôi và người thân của họ vẫn còn khỏe mạnh, chỉ sau một giấc ngủ hay cú trượt chân, tất cả phải nằm lại khu hồi sức. Có người đã ở đây rất lâu và vẫn không biết bao giờ sẽ rời đi, hoặc không thể!

Mẹ tôi nằm đó, trên người mắc một đống dây rợ kết nối với máy móc. Nào là máy trợ thở, đo nhịp tim, huyết áp, mạch đập, ống xông ăn, dẫn nước tiểu, máy tiêm, ống truyền thuốc lên ngực… Mỗi ngày, mẹ tôi phải dùng rất nhiều loại thuốc. Sau cơn tai biến, mẹ tôi nằm một chỗ, đau đớn từng phút giây. Khi tỉnh lại, ngày nào bà cũng khóc. Mỗi lần tôi vào thăm, dù mẹ tôi nhắm hay mở mắt thì giọt lệ đều nhòe ướt hết gương mặt.

Mẹ tôi không nói được, thân thể đau đớn không phải chỉ vì tổn thương từ vết mổ, trong vùng não bộ mà còn ở phổi, ở mũi, ở khắp cơ thể khi phải nằm mãi một chỗ và dùng các loại kháng sinh liều cao, máy trợ thở cắm vào tận khí quản… Và nỗi buồn ập đến thật ghê gớm khi mẹ tôi biết rõ mình đang ở tình thế vô cùng nguy kịch. Hết giờ người nhà vào thăm, đôi tay mẹ thường nắm tay tôi lâu thật lâu, muốn giữ con gái ở lại bên mình nhưng không thể, vì đây là phòng cách ly.

Trước đây tôi từng nghe nhiều về tai biến mạch máu não nhưng không nghĩ là điều ấy sẽ xảy ra với người thân của mình, càng không hiểu được cảm giác khi có mẹ nằm trong viện, ở tình thế nguy kịch như thế lòng mình đau đến nhường nào! Nhưng tôi biết là mình không được khóc. Vì nếu tôi khóc, một người ngã, sợ là mẹ tôi và người thân bên cạnh càng dễ gục ngã hơn.

Và rồi trong lúc mẹ tôi nằm đó, tôi cũng chẳng thể kề cận bà 24/24 giờ. Phần vì áp lực công việc bên ngoài, phần vì bệnh viện cách ly tất cả người thân để bệnh nhân có thời gian nghỉ ngơi, chống nhiễm khuẩn… Hóa ra, thời gian để tôi ở bên mẹ mình lại hữu hạn đến như thế! Ngay cả lúc bà đang cần người thân nhất, yếu đuối, đau khổ nhất, tôi và các anh chị cũng chỉ biết nói với nhau một câu quen thuộc: Chúng tôi đã chẳng biết làm cách gì, như thế nào và ra sao để giúp mẹ thấy mình tốt hơn.

Và rồi trong lúc mẹ tôi nằm đó, tôi cũng chẳng thể kề cận bà 24/24 giờ. Phần vì áp lực công việc bên ngoài, phần vì bệnh viện cách ly tất cả người thân để bệnh nhân có thời gian nghỉ ngơi, chống nhiễm khuẩn… Hóa ra, thời gian để tôi ở bên mẹ mình lại hữu hạn đến như thế! Ngay cả lúc bà đang cần người thân nhất, yếu đuối, đau khổ nhất, tôi và các anh chị cũng chỉ biết nói với nhau một câu quen thuộc: Chúng tôi đã chẳng biết làm cách gì, như thế nào và ra sao để giúp mẹ thấy mình tốt hơn.

Tôi trò chuyện với những người bên cạnh. Tất cả họ cũng giống như tôi, đều suy sụp tinh thần chỉ sau một cú điện thoại bất ngờ. Có một anh trai phải từ Sài Gòn trở về Hà Tĩnh đưa mẹ đến Bạch Mai cấp cứu. Lúc mẹ còn khỏe, vì bận việc, 1-2 năm anh mới về thăm nhà. Giờ đây trong bệnh viện, tôi và rất nhiều người khác đều hối tiếc vì sao khi cha mẹ còn khỏe, chúng tôi lại ít khi về thăm họ? Nỗi bận rộn cuộc sống cùng chuyện cơm áo gạo tiền đã dẫn chúng tôi đi đâu để rồi lại quên mất cả ngôi nhà bình yên nhất trong đời?

Ai rồi cũng sẽ đôi lần tiếc nuối vì chẳng còn bao nhiêu thời gian được sống bên cha mẹ

Trong cuốn sổ cầm tay của anh trai Sài Gòn ấy có một câu khiến tôi bật khóc: “Khi cha mẹ còn, nhà là nơi để về nhưng khi cha mẹ mất, bạn chỉ còn nơi để đến…”. Nghĩ tới tương lai, tôi thấy sợ hãi và cũng sợ đọc được những câu triết lý xa xôi ấy (tôi từng nghĩ nó là sách vở và sẽ là xa xôi). Thấy tôi buồn, anh trai nọ gấp vội cuốn sổ và lặng lẽ rời đi. Giống như tôi, anh ấy cũng buồn vì lo cho mẹ. Tất cả người nhà đều thấp thỏm chờ đến 5h sáng để gặp người thân. Trong số họ, nhiều người đã có gia đình, con cái nhưng có những người đang là học sinh, sinh viên… Vậy mà ai cũng buồn vì khi mẹ còn khỏe, họ đã dành cho bà quá ít nỗi bận tâm.

Đời này, chúng ta còn có thể về thăm cha mẹ được bao lần?

Một khảo sát ở Trung Quốc đã chỉ ra rằng, nếu mỗi năm bạn về nhà 2 lần, mỗi lần 4 ngày. Trừ đi khoảng thời gian xã giao với bạn bè, ăn ngủ… mỗi lần về thăm nhà chỉ còn 1 ngày ở bên bố mẹ. Vậy nếu bố mẹ còn sống khoảng 20-30 năm nữa thì bạn cũng chỉ ở bên họ 20-30 ngày nữa. Thực tế, khoảng thời gian này có thể ngắn hơn rất nhiều bởi vì bố mẹ bạn đang già đi và không ai dám nghĩ đến chuyện tương lai, họ còn có thể sống được bao lâu nữa?

 Chúng ta thường đã để mẹ mình sống cô đơn quá lâu…

Chúng ta thường đã để mẹ mình sống cô đơn quá lâu…

Còn có một phép tính khác khiến nhiều người sợ hãi hơn, đó là nếu mỗi năm bạn sống xa quê hương, chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì bạn cũng chỉ còn gặp họ thêm 20 lần.

Số thời gian ở bên cha mẹ hay ngay cả những lần gặp gỡ giờ đây đang dần có thể đếm rõ trên từng đầu ngón tay. Thời gian hữu hạn vô cùng và điều đáng tiếc nhất là không phải lần nào về thăm, cha mẹ cũng đều còn khỏe mạnh, ngồi trên ghế uống nước và nói với chúng ta đủ thứ chuyện.

Chẳng riêng gì tôi, có lẽ tất cả những người khác có cha mẹ đang già yếu đều thấy tim mình hẫng đi một nhịp khi nghĩ về tương lai. Cho đến khi mẹ tôi nằm viện, tôi mới hiểu rằng, lúc cha mẹ khỏe mạnh, đứng sau dõi theo mình trưởng thành, tôi đã từng hạnh phúc biết bao nhiêu!

Tôi nhớ đến một viện dưỡng lão ở Hà Đông (Hà Nội), nơi những người già tập trung sống cùng nhau. Cuộc sống ở đó bình yên nhưng tẻ nhạt vì các cụ cũng chẳng còn chuyện gì để nói với nhau. Có nhiều cụ bà nói rằng họ tự nguyện đề nghị con cái chu cấp để vào đây sinh sống lúc cuối đời nhưng rồi ai cũng buồn, mong được con cháu vào thăm thường xuyên… Lời đề nghị sống riêng ở viện dưỡng lão thực ra cũng chỉ là một sự hy sinh cuối cùng của những người mẹ mong con cái được sống tự do, thoải mái và bớt đi gánh nặng lo lắng cho họ.

Ai rồi cũng sẽ đôi lần tiếc nuối vì chẳng còn bao nhiêu thời gian được sống bên cha mẹ

Hóa ra cuộc sống là như thế. Chẳng có ai đủ sức ở bên cạnh cha mẹ suốt đời, chăm lo lại cho họ từng miếng ăn, giấc ngủ giống như người mẹ từng săn sóc chúng ta lúc còn nhỏ. Khi chúng ta dần lớn lên, trưởng thành, thì cha mẹ cũng đang già đi, yếu hơn và thời gian càng ngắn hạn. Làm thế nào để duy trì sức khỏe cho cha mẹ càng lâu càng tốt, để những năm tháng họ còn sống luôn khỏe mạnh, vui vầy bên con cháu… Đó là một câu hỏi đáng để tất cả chúng ta cùng suy ngẫm.

Nếu chiều nay - Ngày của mẹ 13.5, bạn không thể về thăm nhà, hãy gọi điện cho bà và quay về bất cứ khi nào bạn có thể. Hãy trở về khi nhà là nơi để về, đừng để đến khi chỉ còn nơi để đến mới lại thấy hối tiếc vô vàn. Bởi một lẽ đương nhiên: Ở đó, vẫn còn những người mãi chờ đợi chúng ta.

Theo VƯƠNG PHI (SaoStar.vn)