Ảnh minh họa.
Cả đêm, cô trằn trọc không ngủ được, cầu mong từng phút giây cho gió lặng, mưa ngừng, mọi người, mọi nhà đều được bình an. Ngày trước, khi anh trai chưa đi làm ăn xa và cô còn ở nhà, mỗi lần bão về, cả gia đình quần tụ bên nhau cùng chống bão. Giờ chỉ còn hai bố mẹ già, chân tay đau yếu, càng nghĩ càng lo. Xóm trọ của cô đa phần là sinh viên, người các tỉnh lân cận về thành phố học hành, mưu sinh, nghe tin siêu bão đều chung một nỗi lo lắng, thấp thỏm không yên. Sáng sớm hôm sau, gọi điện về nhà không liên lạc được, Hoài càng thêm sốt ruột. Đến tận chiều tối, cô vỡ òa sung sướng khi bố gọi điện lên: "Nhà mình không sao, chỉ mất điện, mất sóng wifi, lúa đổ, nước ao bị tràn bờ chắc cá bơi hết ra sông rồi con ạ. Còn người còn của, không phải lo gì. Anh em mày trên đấy nhớ chăm sóc nhau chu đáo, lo học lo làm cho tốt". Mẹ cũng nói với vào đầy tiếc nuối "có cây bưởi đào định dành đến Trung Thu các con về mà quả rụng sạch rồi". Nghe giọng mẹ hiền từ, còn bố thì cười khà khà tràn đầy lạc quan mà Hoài thấy rưng rưng. Bởi cô biết, bố mẹ luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi để anh em cô ở xa không phải bận lòng. Trước ngày cô lên trường, lúa ngoài đồng mới bắt đầu trổ đòng đòng, hương sữa ngọt thơm quyện trong gió heo may se lạnh. Ruộng ngô ngoài bãi ven sông cũng mới trổ cờ. Bố mẹ cả năm chăm chỉ, cần mẫn, trông chờ vào ao cá, ruộng vườn, giờ bão gió tan hoang hết cả, nên nói không buồn cũng chỉ là tự động viên mình. Quê Hoài là vùng ven biển, mỗi lúc mưa bão luôn phải hứng chịu sự tàn phá khốc liệt hơn những nơi khác. Nhưng sự yêu thương đùm bọc của tình làng, nghĩa xóm luôn khiến người xa quê cảm thấy ấm áp, yên tâm. Như thể hôm nay, khi đứa cháu họ gửi cho Hoài những bức ảnh chụp xóm làng sau bão. Trời thu xanh ngắt, nắng bừng lên rạng rỡ, chứa chan trên những cành cây vẫn còn ứa nhựa. Cây cối gẫy đổ và lá rụng đã được thanh niên trong xóm giúp các gia đình thu dọn gọn ghẽ thành từng đống. Mấy bác hàng xóm đang lợp lại mảng ngói bị tốc, chăng lại cái bạt bị bay. Trên khoảng sân gạch đỏ thân quen, mẹ cô và các bà các chị đang chia nhau buồng chuối, rổ đu đủ xanh và mấy bắp ngô non. Bên thềm nhà, chú cún con chạy lăng xăng đùa giỡn với chiếc lá vàng vừa rụng xuống. Mấy mẹ con gà mái mơ ríu rít tìm giun dưới khóm dọc mùng vẫn còn ướt đẫm nước mưa…
Khung cảnh hồi sinh mạnh mẽ của quê nhà sau bão, sự nương tựa vào nhau của những người hàng xóm đã bao đời gắn kết, chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến Hoài rơi nước mắt. Và cô biết, quê hương yêu dấu sẽ mãi là nơi chốn bình yên nhất, nơi có mẹ cha luôn ngóng đợi cô về.
Theo LAM HỒNG (Báo Nam Định)