Cả hai vốn là bạn từ thuở nhỏ, biết mặt nhau khi còn chưa biết nói. Khi ấy bố mẹ hai bên đã nhận nhau làm thông gia. Ấy vậy mà lời nói năm nào nay sắp thành hiện thực.
Sinh ra và lớn lên ở Trà Vinh, thuở nhỏ, lũ trẻ trong xóm thường rủ nhau ra ao, hồ để tập bơi, khi đó Hồng Đơn nhỏ tuổi nhất nhóm, sở hữu khuôn mặt xinh xắn, nước da trắng hồng nên thường được mọi người cưng chiều. Đặc biệt là Trường Sơn luôn bảo vệ, che chở, dạy cô bé tập làm quen khi xuống nước. Mỗi khi vườn nhà có trái chín ngon, bao giờ chàng cũng thường để dành làm quà cho em.
Nguyễn Trường Sơn hạnh phúc bên người thương.
Lớn dần lên, lũ trẻ ngày ấy mỗi dịp cuối tuần lại rủ nhau chèo thuyền để ngắm nhìn không gian xanh ngắt cùng vẻ đẹp nên thơ, mang đặc trưng vùng sông nước miền Tây. Ngồi trên ghe thuyền, tận hưởng không khí bình yên, nhẹ nhàng và thưởng thức những trái cây vừa được hái ở miệt vườn, Hồng Đơn vu vơ hỏi: “Sau này anh Sơn thích làm nghề gì?”. Tay vừa chèo thuyền, miệng mỉm cười nhìn về phía xa, chàng trả lời: “Anh thích làm bộ đội, được đi đến những nơi Tổ quốc cần, để bảo vệ quê hương và bảo vệ em nữa”.
Thế rồi sau đó, cả hai bận học nên bẵng đi một thời gian không liên lạc với nhau. Ước mơ ngày nào nay đã đi được một nửa chặng đường. Năm 2023, trong dịp nghỉ Tết, cùng gặp nhau ở chùa Vàm Ray (Trà Cú, Trà Vinh), chàng và nàng bất ngờ nhận ra nhau, xin số điện thoại để liên lạc. Suốt những ngày Tết được nghỉ, chàng sĩ quan tương lai thường xuyên qua lại nhà nàng. Cứ tự nhiên như thế, tình cảm tựa sợi dây vô hình gắn kết đôi lứa.
Trở về trường, lần đầu tiên Hồng Đơn vượt gần 400km để đến thăm bạn trai. Đây là chuyến đi xa nhất từ trước đến nay với cô, xe đi ngang đường lại gặp trục trặc nên đến nơi không đúng hẹn. Ngồi chờ bạn gái ở bến xe, anh thắc thỏm lo lắng. Mỗi khi có xe vào bến, anh đều chạy ra ngóng nhìn, quan sát cho đến khi hành khách cuối cùng xuống xe mới rời mắt.
Trời đã bắt đầu tối, chuyến xe cuối kịp về bến, thấp thoáng từ phía xa nhìn thấy bóng dáng của người con gái mình yêu thương, bao cảm xúc dồn nén được chàng thể hiện qua tiếng gọi tên nàng thật to. Nắm tay bạn gái, anh ân cần hỏi thăm về chặng đường vừa qua kèm theo những lời động viên, khích lệ khiến bao mệt mỏi của cô tan biến hết. Tặng nàng một bờ vai êm mỗi khi mệt mỏi có thể tựa vào, Trường Sơn ngỏ lời: “Anh thích em từ thuở nhỏ, nhưng sợ em từ chối nên chỉ biết giấu kín trong lòng...”.
Trước lời ngỏ chân thành của anh, nàng mỉm cười đồng ý. Tình yêu được xây đắp từ tình bạn, bố mẹ hai bên thấy các con đã lớn, đủ chín chắn để quyết định tương lai của riêng mình nên vui mừng ủng hộ. Nhờ có tình cảm tốt đẹp này, chàng và nàng luôn động viên nhau cố gắng học tập và đạt được nhiều thành tích xuất sắc.
Theo MAI ANH (Quân đội Nhân dân)