'Thám tử' trong nhà và sự tan vỡ trong hôn nhân

02/11/2025 - 10:02

Chị L. (34 tuổi), nhân viên kế toán ở TP.HCM, kể suốt gần nửa năm nay chị sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Chị nghi ngờ chồng ngoại tình.

nghi ngờ - Ảnh 1.

Minh họa: ĐẶNG HỒNG QUÂN

Chị kể: "Tôi nghi chồng ngoại tình. Ban đầu chỉ là linh cảm, nhưng dần dần tôi biến thành một người khác. Mỗi khi thấy anh về muộn, tim tôi thắt lại và đêm nào cũng lục lọi điện thoại, Facebook, Zalo của anh".

Chồng chị - anh T. - làm trong lĩnh vực bất động sản, thường xuyên đi công tác, tiếp khách. Những lần chị hỏi, anh chỉ cười: "Em tin anh chút được không?".

Nhưng niềm tin ấy đã không còn. "Giờ tôi thấy mình như thám tử trong chính nhà mình" - chị nói, nước mắt rơi trên tay.

Lòng tin hóa thành gông xiềng

Câu chuyện của chị L. không phải hiếm. Theo ThS Nguyễn Thị Thanh Bình - giảng viên Trường đại học Quốc tế Sài Gòn, những rạn nứt trong hôn nhân đôi khi không bắt đầu từ phản bội, mà từ nghi ngờ và kiểm soát quá mức.

"Khi lòng tin lung lay, người ta thường chọn cách đi tìm bằng chứng thay vì đối thoại. Có phụ nữ bỏ bê công việc, quên con cái chỉ để dõi xem chồng có mối quan hệ ngoài luồng hay không. Nhưng càng cố kiểm soát họ càng đánh mất chính mình, đánh mất sự bình yên - nền tảng cốt lõi của gia đình", bà Bình nói.

Khi một trong hai người không còn tin nhau, hôn nhân trở thành cuộc điều tra không hồi kết. Có người lén cài camera trong phòng khách hoặc lập tài khoản ảo để thử lòng bạn đời. Và rồi mọi cử chỉ nhỏ - một tin nhắn, một cuộc gọi, một lần im lặng - đều trở thành "bằng chứng" khiến họ tự dày vò trong tưởng tượng.

Chị P., 29 tuổi, giáo viên mầm non ở Đà Nẵng, kể sau khi sinh con, chị trở nên nhạy cảm và hay nghi ngờ.

"Chồng tôi từng có vài tin nhắn trêu đùa với đồng nghiệp nữ dù không có gì nghiêm trọng nhưng tôi lại không chịu nổi. Tôi bắt đầu kiểm soát mọi thứ, thậm chí yêu cầu anh chụp ảnh gửi mỗi khi tan làm. Kết quả anh dần xa cách, ít nói chuyện, ít về nhà. Giờ tôi mới hiểu chính tôi đã đẩy chồng ra xa bằng nỗi sợ mất anh ấy".

Theo ThS Nguyễn Thị Thanh Bình, hôn nhân là sự gắn bó nhưng không phải hòa tan. "Trong mỗi mối quan hệ ai cũng cần có một khoảng trời riêng - không gian cho sự riêng tư và tôn trọng lẫn nhau. Khi yêu thương biến thành kiểm soát, hôn nhân sẽ nghẹt thở. Tình yêu vốn dĩ càng soi xét càng mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó".

Nhiều người nghĩ càng nắm chặt thì càng giữ được hạnh phúc nhưng thật ra càng nắm thì càng dễ mất. Khi bạn bắt đầu nghi ngờ, bạn sẽ nhìn mọi hành động của người kia qua lăng kính méo mó.

Có những gia đình tan vỡ không vì ai ngoại tình mà vì họ không còn tin nhau nữa. Khi lời nói nào cũng bị nghi ngờ, khi ánh mắt nào cũng bị soi xét thì dù có ở chung mái nhà họ cũng đã cách nhau một đại dương.

Giữ lòng tin hay giữ chính mình

Sự kiểm soát trong tình yêu thường bắt nguồn từ nỗi sợ bị phản bội, sợ bị bỏ rơi. Nhưng khi người trong cuộc để nỗi sợ điều khiển sẽ không còn là chính mình. 

ThS Thanh Bình chia sẻ: "Người đã có tật, có tính xấu thì dù bạn có hóa thân thành trăm ngàn thám tử cũng không giữ nổi. Thay vì hao tâm tổn trí vì họ, hãy quay lại đầu tư cho chính mình - chăm sóc ngoại hình, bồi đắp tri thức, đọc sách, học điều mới, gặp gỡ bạn bè, tận hưởng niềm vui nhỏ trong đời sống. Một người phụ nữ biết yêu bản thân sẽ tỏa ra năng lượng tích cực, khiến người khác không nỡ rời xa".

Chị L. sau nhiều tháng tự hành hạ bằng nghi ngờ, cuối cùng mới đây đã chọn đi trị liệu tâm lý. "Tôi nhận ra dù anh ấy có lỗi hay không, tôi cũng đã tự làm khổ mình. Tôi từng nghĩ nếu biết sự thật, tôi sẽ nhẹ lòng. Nhưng không, điều khiến tôi đau nhất chính là mất niềm tin vào bản thân - vào khả năng yêu mà không sợ hãi".

ThS Nguyễn Thị Thanh Bình nhấn mạnh: "Giới hạn trong hôn nhân là biết dừng lại đúng lúc - trước khi nghi ngờ hóa thành tổn thương, trước khi yêu thương bị bóp méo thành kiểm soát". Giữ người không xứng đáng chỉ khiến lòng thêm rách nát. Đừng ồn ào, vì người chịu tổn thương sâu nhất chính là bạn và cả con cái, cha mẹ, những người phải gánh chịu hậu quả từ những sóng gió ấy.

Chị L. giờ vẫn ở cùng chồng nhưng không còn làm "thám tử" nữa. "Tôi học cách tin, dù đôi khi niềm tin ấy khiến mình tổn thương. Nhưng ít nhất tôi không còn sợ hãi. Tôi dành thời gian đọc sách, chăm con, chăm mình. Nếu hạnh phúc này còn, tôi sẽ trân trọng. Nếu không, tôi vẫn có thể bước tiếp".

Theo Tuoitre.vn