Biết lòng mình trót thương gửi lại, phố giữ riêng em man mác mảnh hồn tương tư như luôn ở bên.
Em gửi lại phố sắc nắng thu vàng mơn man trong ký ức. Bước chân dạo chơi những ngày rạo rực, chẳng thể cầm lòng trước khoảnh khắc chuyển giao của mùa. Con đường quen ngập tràn lá chuyển sắc đỏ, vẽ khung tranh mơ màng trong đáy mắt.
Gửi lại phố cũ những mảnh tường ghi dấu thời gian. Bên góc nhỏ, cụ già cặm cụi ngồi đọc báo, nâng chén trà bốc khói đẫm ưu tư. Bà cụ ngồi kế bên giương đôi mục kỉnh, cặm cụi đan áo chờ đón mùa đông sang.
Em nhớ phố những ngày bình yên biếng lười chỉ muốn bước chân chầm chậm, thả mình trôi theo tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ một góc quán nào đó. Đôi chân vô tình bước về lối xưa, tìm về góc ngồi quen thuộc. Chị chủ quán nhớ khách nhanh chóng mang tới cho em cốc nước lọc không đá “vẫn thức uống cũ phải không em”. Em nhoẻn cười thay lời xác nhận. Đôi khi, chỉ dăm ba điều bé nhỏ, tinh tế như vậy đủ lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Ảnh minh họa
Khúc tình ca Ngô Thụy Miên vang lên dìu dặt. Lọ hoa hồng vàng bung nở ngọt ngào. Vài tia nắng thả mình rơi qua vòm lá, nhẹ nhàng nhảy nhót. Tất cả như đủ đầy, quen thuộc mà vẫn thiếu vắng. Không có anh, chỗ ngồi trống trải. Không có anh, em một mình đối diện với hư không. Từng khúc hát rớt vào chiều, rớt vào xúc cảm nhắc nhở.
Em biết mình dịu dàng trở lại những cảm xúc riêng mang. Đôi khi tự hỏi, anh lạc bước nơi nào trong cõi nhớ của em? Em nhớ phố, nhớ nơi mình từng sống, nhớ con đường từng qua, và trong mảnh nhớ hẳn là có anh. Chỉ là niềm nhớ ấy giờ đây bình yên đến lạ, chẳng còn khắc khoải đớn đau. Anh là một phần kỷ niệm, một phần tuổi trẻ, một góc dịu dàng từng có trong đời.
Phố còn nhớ em của tháng ngày đã qua, nơi căn phòng trọ nhỏ yên ắng thả mình vào từng dòng chữ, từng cuốn sách. Tiếng rao đi qua mỗi ngày “ai bánh mỳ nóng đây”, “ai bánh chưng, bánh giầy”,... vẽ nên khúc nhạc khắc khoải, đặc trưng riêng biệt của chốn này.
Người ta từng lơ đãng bởi vài ba thứ tưởng nhỏ nhặt, bình thường, không quan trọng cho đến khi rời xa. Cho đến khi bỗng dưng cồn cào nhớ đến không chịu được, thèm được trở lại cảm giác xa xưa. Như chính em bây giờ, thèm chút bình yên của phố, thèm tiếng rao gõ nhịp hàng đêm, thèm nghe tiếng mưa đổ trên mái nhà, tiếng con mèo hoang gầm gào trong đêm.
Những nỗi nhớ mơ hồ, mong manh chẳng thể gọi thành tên mà đủ dâng đầy trong lòng nhau ngay cả lúc ta đang ở giữa con đường quen thuộc, có phố ủ ấm. Nữa là bây giờ, ta và phố đã xa rất xa, sao có thể nguôi quên...
Theo HÀ NHIÊN (Phụ nữ Việt Nam)