Những ngày này, nắng chan chát thiêu đốt đất trời. Trên tán phượng đã xuất hiện lác đác mấy chùm hoa đỏ thắm đầu mùa. Trời không mưa nhưng phượng vẫn chở hạ về, để mọi người cảm nhận được thời khắc chuyển mình của thiên nhiên. Người trưởng thành trông thấy cánh phượng, lại nghĩ đám nhỏ sắp đến kỳ nghỉ hè. Với lứa tuổi hoa niên, mùa hạ mang theo nỗi buồn khôn tả.
Ngược thời gian về với những mùa hạ trong kỷ niệm. Mỗi lần thấy cánh phượng xuất hiện trên tán cây, trong lòng thế hệ 8X chúng tôi xen lẫn những cảm xúc miên man. Đó là nỗi lo cho những ngày thi sắp đến. Đó cũng là chút buồn bâng quơ, lo lắng cho những ngày không gặp lại. Nhớ nhất là năm cuối cấp 3, khi điện thoại thông minh còn chưa hiện hữu, mùa hạ đến là y như rằng sẽ tạm biệt nhau thật lâu. Lúc ấy, mùa hạ vừa mang nỗi lo đèn sách, vừa chất chứa những tâm tư khó nói thành lời.
Còn nhớ hàng phượng già trên con đường quen thuộc vào núi Sam (TP. Châu Đốc, tỉnh An Giang) gần 20 năm trước. Mùa hạ khi ấy bâng khuâng theo những vòng bánh xe chầm chậm. Đám học sinh thời đó toàn đi xe đạp. Muốn có chuyến tham quan cuối tuần, phải hẹn nhau thật kỹ để đến đúng giờ. Hồi ấy, tuy thiếu thốn mà vui. Những chuyến đi chẳng có gì xa xỉ. Cả nhóm hơn chục đứa rủ nhau lên đỉnh núi Sam để ngắm cảnh đồng bằng trong mùa lúa chín.
Trên đường leo dốc ngược, nếu mệt thì dừng chân ghé dưới gốc phượng đỏ thắm xác hoa, ngồi cười đùa vui vẻ. Lên đến đỉnh núi, rủ nhau uống ly nước mía rồi tận hưởng những cơn gió trong lành. Muốn lưu kỷ niệm, cùng chụp chung tấm ảnh mà đến bây giờ mỗi khi xem lại vẫn thấy vui vui, bởi gương mặt khá “ngố” của mình.
Mùa hạ về mang theo kỷ niệm của tuổi học trò
Thời đó, lưu bút còn phổ biến. Mấy cô bạn trong lớp cứ bịn rịn chuyền tay nhau những trang viết tinh khôi, được nắn nót bằng tất cả sự chân thành. Có anh bạn thường ngày lóc chóc, mà lúc viết lưu bút lại chú tâm đến lạ, vẻ mặt cũng rầu rầu như “ông cụ non”. Đâu đó qua từng trang giấy là mấy cánh phượng khô ép hình cánh bướm. Cánh bướm ấy chất chứa những cảm xúc không tên, được đôi bàn tay khéo léo tạo nên như gửi vào đó một chút bồi hồi. Chữ viết có đứa đẹp, đứa xấu khác nhau, nhưng tấm lòng in vào trang lưu bút thì chân thành như một.
Rồi tiếng ve kêu mỗi lúc một nhiều và mùa thi cũng đến. Buồn nhất là những ngày ngồi dưới tán phượng già quen thuộc để nói với nhau lời tạm biệt. Năm cuối cấp phổ thông, mùa hạ mang theo nhiều nước mắt. Bởi lẽ, sau những ngày thi tốt nghiệp, mỗi người sẽ chọn cho mình hướng đi riêng. Rồi từ đó, mùa hạ cũng mãi mãi trở thành ký ức của thế hệ chúng tôi. Những hình ảnh đó cho đến bây giờ vẫn còn sống động như mới hôm qua, khi tôi có dịp về lại ngôi trường cấp 3 quen thuộc.
Bây giờ, mùa hạ vẫn cứ đi, về theo vòng quay tạo hóa. Thi thoảng, tôi vẫn bắt gặp vài nhóm học sinh rủ nhau chụp ảnh dưới những hàng phượng vĩ đầy hoa. Có lẽ, cuộc sống phát triển cũng kéo theo những đổi thay trong cách “tận hưởng” mùa hạ của các em. Phần nhiều, các em không còn ghi lưu bút mà chỉ thích chụp ảnh cùng nhau rồi nhờ ứng dụng mạng xã hội “giữ hộ” mình. Mặt khác, các em cũng có quá nhiều thứ để giải trí, trải nghiệm, nên mùa hạ bây giờ đến rồi đi lặng lẽ như vòng đời của nó.
Nhiều người hay nói rằng, học sinh thời nay ít có mùa hè như thế hệ trước. Các em phải dành nhiều thời gian cho những buổi học thêm, mà quên đi mùa hạ là những ngày đẹp nhất và chứa chan kỷ niệm của thời áo trắng. Thi thoảng, tôi có chụp những bộ ảnh về tuổi học trò và chợt nhận ra bạn trẻ thời nay vẫn rất quý yêu mùa hoa phượng. Nhiều em đều đặn lưu giữ hình ảnh của mình cùng loài hoa tươi thắm “như máu con tim” này, cùng sắc nắng vàng tươi những ngày hạ đến.
Ánh mắt trẻ trung của các em vẫn ánh lên nét buồn dìu dịu, mỗi lần nhìn thấy cánh phượng rơi, hay những lúc tự tay kết cánh bướm xinh xinh từ xác phượng đầu mùa. Với người trưởng thành, vẫn thích thú với những bộ ảnh cùng hoa phượng để được trở về thời áo trắng, dù chỉ một lần.
Theo thời gian, tôi cũng quay quắt với cuộc mưu sinh mà ít để tâm đến sự chuyển biến của đất trời. Cho đến khi bắt gặp màu hoa phượng đỏ thắm trên cây, mới sực nhớ mình đã từng có thời áo trắng với biết bao kỷ niệm mỗi lúc hạ về. Có lẽ, tạo hóa đã cho mùa hạ một nỗi buồn da diết, để cho tuổi mới lớn cứ bâng khuâng bên hành lang lớp học, ngắm nhìn những cánh phượng rơi với cảm xúc dạt dào, khi “tháng 3 chở hạ về ngang phố…”!
THANH TIẾN