Nhâm nhi cà-phê võng

05/06/2025 - 07:00

 - Ở miền Tây, ly cà-phê là thứ gắn liền với buổi sáng và cả những khoảng lặng giữa ngày. Trưa nắng, nhiều người dừng chân ở quán võng, gọi ly cà-phê đen, thả mình trên chiếc võng đong đưa, tranh thủ chợp mắt. Những quán cà-phê võng vẫn lặng lẽ gìn giữ thói quen ấy, một nét sống chậm đã thành bản sắc của miền Tây.

Trưa hôm ấy, trời đang nắng thì mây kéo tới. Một cơn giông bất ngờ đổ xuống TX. Tịnh Biên, khiến tôi phải vội vàng tìm chỗ trú mưa. Tạt vào 1 quán cà-phê võng ở xã Vĩnh Trung, tôi vừa tránh được mưa, vừa tìm thấy một khoảng lặng dễ chịu sau buổi sáng công tác. Quán được xây dựng đơn giản nhưng khang trang: Mái tole cao, nền lát gạch men sáng bóng, từng chiếc võng vải dù giăng đều dưới mái che rộng rãi. Không gian mở 4 phía, hướng ra cánh đồng lúa xanh và hàng thốt nốt cao vút, tạo cảm giác mát mẻ, nhẹ nhõm.

Lúc đó, trong quán chỉ có vài người. Một anh shipper đang ngồi nghỉ, phía trước là chiếc xe trống trơn và ướt sũng vì mưa. Tôi chọn 1 chiếc võng phía trong, mặc thêm áo khoác giữ ấm. Gió đồng thổi vào mang theo hơi lạnh, tiếng mưa rơi đều đều trên mái, võng chao nhẹ theo từng nhịp thở… Tôi dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, trời đã hửng nắng. Ánh sáng phản chiếu trên nền gạch ướt, gió mang theo mùi thơm của đồng ruộng. Tôi bật dậy, khoan khoái như vừa được nạp năng lượng. Một giấc trưa ngắn, giữa một quán nhỏ ven đường, đơn sơ mà ấm lòng.

Bạn trẻ thư giãn trên võng trong quán cà-phê để nghỉ ngơi vào buổi trưa

Vài ngày sau, tôi ghé quán cà-phê võng nằm trên đường Nguyễn Văn Linh (phường Mỹ Phước, TP. Long Xuyên), từng là khu vườn trồng xoài. Anh Trần Chí Kiệt (chủ quán) kể: “Lúc trước, ở đây là đất vườn tạp, chủ yếu trồng xoài. Từ năm 2003, tôi chuyển sang làm quán, khách nghỉ trưa ghé nhiều nên giữ luôn mô hình này, chỉ cất thêm mái lá cho mát”. Quán không bán đồ ăn, chỉ phục vụ cà-phê và một vài thức uống cơ bản. Cà-phê hạt được chọn từ thương hiệu uy tín, rang sẵn, tự xay tại quán. “Cà-phê bên tôi không đậm gắt, dễ uống. Khách chủ yếu tìm chỗ nghỉ nên không đặt nặng chuyện thức uống” - anh Kiệt chia sẻ.

Buổi trưa là thời điểm quán đông khách nhất. Tài xế, công chức, sinh viên, giáo viên… thường chọn nơi đây làm chốn dừng chân giữa ngày. “Nhiều người ngày nào cũng ghé. Nghỉ trưa xong là họ đi làm tiếp” - anh Kiệt nói. Tôi gặp ông Nguyễn Hoài Phong (công chức huyện Châu Phú) đang nằm võng thư giãn. Ông Phong cho biết, ông đang theo học lớp bồi dưỡng tại Trường Đại học An Giang, mỗi tháng học 2 buổi. “Về nhà thì xa, ở lại trường cũng không tiện. Vô quán võng nằm nghỉ một lát, mát mẻ, yên tĩnh, uống nước rồi vô học tiếp” - ông Phong nói. Ở một góc khác, chị Thanh (phụ huynh đến từ thị trấn Núi Sập, huyện Thoại Sơn) đang chờ con gái tan học. “Bữa nay, tôi thay chồng đưa con đi học, lần đầu ghé quán này. Vừa nằm võng vừa thưởng thức ly cà-phê, khỏe hơn ngồi quán” - chị Thanh cho biết.

Giữa nhịp sống hối hả, những quán cà-phê võng là điểm dừng lý tưởng để nhiều người nghỉ ngơi. Không cần điều hòa, cũng chẳng nhiều tiện nghi, chỉ 1 chiếc võng, 1 ly nước và những giờ phút yên tĩnh là cách mà nhiều người miền Tây chọn để sống chậm lại, nạp năng lượng cho buổi chiều để học tập, làm việc hiệu quả.

VIÊN AN