Cách đây chừng 40, 50 năm, ngày Tết, con trai được mua và đốt pháo còn con gái sẽ được đồng bánh rùa xinh xinh. Nhưng không phải mọi đứa trẻ đều được như thế, mà chỉ những nhà nào chiều con lắm mới có. Vì vậy bánh rùa lúc đó được nhiều đứa trẻ coi như báu vật, lúc nào cũng mang theo bên mình vì hãnh diện.
Ảnh: Khang Chu Long
Năm đó như thường lệ, bố tôi bớt chút gạo, đỗ, thịt và mấy cái lá nhỏ gói cho con út chiếc bánh rùa.
Cả ngày hôm đó tôi chẳng đi đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà chờ đợi vớt bánh (vì nhà đông các anh nên sợ bị anh lấy mất đồng bánh rùa). Cuối cùng cũng có bánh trong tay, tôi mang tận vào giường mới yên tâm ngủ.
Sáng ra, kiếm được cái dây, tôi buộc bánh và đeo vào cổ. Suốt mấy ngày liền, đồng bánh lúc nào cũng lủng lẳng trước ngực tôi, nom giống như bây giờ các anh chị học sinh đeo thẻ đến lớp vậy.
Sáng mùng 3 Tết, ngủ dậy thấy đồng bánh có vẻ khác lạ, tôi cầm lên ngắm nghía, nắn nắn. “Ô sao nó cứng, không mềm như mọi hôm nhỉ?”, tôi nghĩ.
Đã vậy tôi bóc ra ăn luôn, không để chơi nữa. Tôi cởi chiếc lạt, lá bung ra. Cái gì thế này? Một mẩu gỗ vuông vắn được gói trong mớ lá. “Thôi! Chắc lúc mình ngủ, mấy anh bóc ăn, rồi gói miếng gỗ lừa mình rồi”.
Tiếc bánh, tôi la toáng lên, bắt đền hai anh. Không có anh nào nhận, tôi lại mang ra mách bố, khăng khăng đòi bố gói cho bánh khác. Đòi mãi không được tôi liền giở võ gào khóc ăn vạ. Lúc này bố tôi đang thắp hương bữa cơm tiễn chân các cụ.
Một lát sau, tôi nghe: “Vút! Vút! Vút. Cho chừa tội trêu em này”.
Ra sân thấy hai anh đang bị bố tôi quất cho một trận quắn mông, vừa khóc vừa xin, tôi vô cùng hả dạ, nín khóc ngay lập tức. Nhưng sau đó nhìn những vết roi hằn trên người anh, tôi hối hận, thấy thương anh quá. Chỉ vì tính ích kỷ, trẻ con của tôi mà hai anh bị trận đòn đau.
Sau này khi trưởng thành, có con, có cháu, năm nào tôi cũng gói cho mỗi đứa một đồng bánh rùa và dồn tất cả tình yêu thương của mình vào đó. Tôi chọn lá cẩn thận, gạo ngon, nhân nhiều hơn cả những đồng bánh to. Nhìn đồng bánh vuông vắn đẹp đẽ, tưởng tượng khuôn mặt các cháu hân hoan đón nhận, tôi hạnh phúc vô bờ. Nhưng chỉ một vài năm đầu, các cháu thích thú, còn bây giờ khi tôi đưa đồng bánh, chúng cầm nhưng vẻ mặt hờ hững.
Sau đó tôi thấy mấy đồng bánh rùa bị vứt lay lắt, mốc xanh mốc đỏ rồi lại phải mang bỏ đi. Tôi buồn bã thở dài, tiếc công mình. Song chợt nghĩ mình đã già nên không nhận ra, bọn trẻ bây giờ đâu còn thiếu thốn như mình trước kia, cái chúng cần, thích bây giờ là những đồ công nghệ, đồ ăn vặt hấp dẫn như bò khô, trà sữa,… nên đồng bánh rùa chẳng đứa nào thích nữa.
Theo Vietnamnet