Đến hẹn lại bay lên, những cánh diều muôn màu muôn vẻ từ kích cỡ, màu sắc đến kiểu dáng: hình tròn, hình vuông, hay hình các nhân vật trong phim hoạt hình như: cá mập, heo con, siêu nhân, doreamon... bay lượn phất phới trên bầu trời xanh lộng gió vào những buổi chiều ở khắp nơi từ vùng thôn quê đến chốn thị thành.
Tháng Thanh niên năm 2020 diễn ra từ ngày 1 đến 31-3, tuổi trẻ An Giang đã và đang tổ chức nhiều hoạt động tình nguyện, sáng tạo vì cộng đồng, nhất là những công trình, phần việc chung tay thực hiện công tác phòng, chống dịch bệnh Covid-19…
Những món quà ấy hoàn toàn bình thường, ít giá trị kinh tế, dễ dàng có được ở bất cứ đâu. Nhưng nó lại trở nên đặc biệt khi được tặng trong một hoàn cảnh đặc biệt, khi người nhận không hề nghĩ rằng mình sẽ có. Một lần đặc biệt đã khó, đằng này chúng tôi lại trao tặng nhau rất nhiều món quà như thế, trong 14 ngày đáng nhớ.
Mới vào khu cách ly, lạ chỗ lạ người, cùng với tâm lý “mình có bị nhiễm bệnh không”, hầu hết người được cách ly đều e dè, lo lắng, mọi sinh hoạt cũng rất giữ kẽ. Một, hai hôm đầu tiên, chúng tôi nghe không ít lời than phiền, khó chịu, có khi họ không hợp tác với cán bộ, chiến sĩ. Nhưng càng về sau, tiếng cười đã trở lại, rộn rã và tươi vui. Khu cách ly y hệt như một đại gia đình ấm cúng.
Mỗi ngày tác nghiệp ở khu cách ly Trường Quân sự tỉnh, phần mềm trên điện thoại di động cho biết tôi đi được từ 6.000 đến 9.000 bước chân. Nhưng có phần mềm nào đo đếm được bước chân tất bật, không mệt mỏi của những cán bộ, chiến sĩ làm công tác phục vụ nơi đây?
Trong tất cả những lần trò chuyện với chúng tôi, “Viện trưởng Viện lúa giống nghèo nhất thế giới” Hoa Sĩ Hiền chỉ đau đáu 2 mong ước, về phía ông và phía xã hội. Nhưng tựu trung lại, cả 2 đều hướng đến khát khao cháy bỏng: chống lại thiên tai, đem đất đai màu mỡ và ruộng lúa tươi tốt trả về cho nông dân.
Lời Tòa soạn: Bài viết là những ghi chép, phản ánh của phóng viên Gia Khánh trong 14 ngày tác nghiệp tại Trường Quân sự tỉnh An Giang (nơi cách ly tập trung 233 công dân từ Hàn Quốc về Việt Nam, cũng là “điểm nóng” đầu tiên ở tỉnh). Câu chuyện cụ thể, riêng lẻ của từng người được quy tụ lại trong góc nhìn của một nhà báo, với đủ cung bậc cảm xúc đáng nhớ, mà chính tác giả và các nhân vật sẽ ghi khắc mãi trong lòng.
Tôi nghĩ mình sẽ rất thiếu sót nếu không viết câu chuyện này. Điều cực kỳ thú vị ở “lão nông” Hoa Sĩ Hiền, là ông cũng có nơi nghiên cứu khoa học, thực nghiệm hẳn hoi. Mọi sáng tạo, mọi thành quả của ông đều xuất phát từ đây, mà ông miêu tả hóm hỉnh là “viện lúa nghèo nhất thế giới”.
Để đối phó với tình trạng sạt lở gia tăng, thời gian qua chính quyền các cấp từ Trung ương đến địa phương đã đầu tư nhiều công trình bảo vệ bờ sông, nhằm hạn chế thấp nhất thiệt hại về tài sản, tính mạng của người dân sinh sống trong vùng sạt lở.
Ông Hoa Sĩ Hiền được nông dân ưu ái, tặng biệt danh khá dễ thương: “nhà khoa học chân đất”. Ông đến với con đường nghiên cứu khoa học khá muộn, cũng không hề qua học hành bài bản. Làm nông dân “gia truyền”, mãi đến năm 35 tuổi, sau nhiều lần vất vả, khổ sở vì trồng giống lúa không phù hợp thổ nhưỡng, lại được tham gia khóa tập huấn ngắn hạn về lai tạo giống lúa, ông mới chính thức theo đuổi công việc này. Và sau những lần rong ruổi trên “cánh đồng chết”, đam mê trong ông càng mãnh liệt: làm gì để chống chọi lại thiên tai, trong khả năng của chính mình?
Phó Giáo sư-Tiến sĩ Nguyễn Thị Bảy, Trường Đại học Bách khoa TP. Hồ Chí Minh phân tích: "Với tính chất địa chất yếu của ĐBSCL cùng với chế độ dòng chảy thì hiện tượng xói lở xảy ra ở ĐBSCL là tất yếu. Trong đó, 4 nguyên nhân chính dẫn đến sạt lở tại ĐBSCL là: do xuất hiện hàm ếch, xây dựng cơ sở hạ tầng trên bề mặt, do áp lực thấm và tăng áp suất do mưa. Vào mùa lũ dòng chảy sẽ xói lở bờ sông nhưng sự sạt lở bờ chưa xảy ra. Vào đầu mùa mưa, mực nước sông hạ thấp làm tăng áp suất thấm. Đồng thời sau mưa áp suất âm trong đất không còn, độ cấu kết của đất giảm. Tất cả các yếu tố đó tác động làm cho hiện tượng xói lở xảy ra nhiều vào đầu mùa mưa".
Lời Tòa soạn: “Lão” là từ tự xưng của ông Hoa Sĩ Hiền (ngụ xã Tân An, TX. Tân Châu, An Giang), dù ông mới bước sang ngũ tuần. Trong phóng sự này, tôi muốn kể lại theo cách riêng, về một nông dân miền Tây đi chân đất trên mảnh ruộng quê hương. Bao nhiêu khắc khổ, cực nhọc, vất vả, ông chọn về mình, để trả lại cho đời “mật ngọt” – hơn 50 giống lúa thích ứng với biến đổi khí hậu.
Trước diễn biến phức tạp của dịch bệnh Covid-19 ngày càng lan rộng, tính đến sáng 19-3, cả thế giới có trên 173 quốc gia và vùng lãnh thổ bị ảnh hưởng. Mặc dù An Giang chưa có trường hợp nhiễm Covid-19, nhưng với tinh thần chủ động, tích cực, toàn tỉnh đã triển khai nhiều biện pháp hiệu quả để ứng phó, quyết tâm ngăn chặn không để dịch bệnh Covid-19 bùng phát trên địa bàn.
Khi đến khu vực cách ly Trường Quân sự tỉnh (thị trấn Óc Eo, Thoại Sơn, An Giang), 233 công dân đã trải qua một chặng đường rất dài từ Hàn Quốc về Việt Nam, mang nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, mà căng thẳng, lo lắng, mệt mỏi là chủ đạo. Thấm thoắt, 14 ngày cách ly y tế đã hoàn tất, họ đủ điều kiện trở về quê nhà. Giây phút chia tay nhau, chia tay cán bộ, chiến sĩ Trường Quân sự tỉnh, biết bao lưu luyến, bịn rịn chất chứa trong cái nắm tay, cái ôm và nụ cười ấm áp…
LTS: Những năm gần đây, hiện tượng xói lở và sạt lở xảy ra ngày càng gia tăng, đáng báo động trong hệ thống sông ở vùng ĐBSCL, đòi hỏi các địa phương cần có biện pháp khẩn cấp phòng, chống kịp thời. Bởi sạt lở không chỉ gây thiệt hại về tài sản, mà còn đe dọa tính mạng hàng triệu người dân
Từ ngày 16-3, thực hiện chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ về việc đeo khẩu trang nơi công cộng, nhiều người dân trong tỉnh đã nghiêm túc chấp hành để phòng, chống dịch Covid-19.
Đã 10 ngày kể từ khi được cách ly tập trung (kể từ ngày 5-3) tại Trường Quân sự tỉnh An Giang (TT. Óc Eo, Thoại Sơn), 234 công dân trở về từ vùng dịch (Hàn Quốc, Nhật Bản) đã quen với cuộc sống nơi đây...
Đã có một thời, hình ảnh ô môi ngập tràn trong ký ức của tôi. Quên sao được những buổi trưa hè, chúng tôi rủ nhau ra sông tắm. Con nước sông quê ngày ấy trong xanh, soi bóng những hàng ô môi trụi lá. Đám con nít ranh chúng tôi thường cử những đứa nhỏ con nhưng lớn gan trèo lên những cành ô môi già cỗi để hái trái ném xuống. Thời tôi còn bé, quà vặt ít lắm nên thứ trái hoang dại như ô môi cũng là món ngon. Bẻ xong đâu thể ăn liền, phải lấy dao rọc 2 bên thân trái để lộ ra những mắc ô môi đen sì, ngon ngọt hương vị quê nghèo.
Đến với vùng quê ở miền Tây, sẽ không khó bắt gặp hình ảnh những chiếc xe đẩy, xe máy chở đầy ắp hàng hóa rong ruổi khắp ngõ xóm để phục vụ nhu cầu sinh hoạt, đời sống của người dân, biến chợ quê thành những “chợ di động”.
Những ngày này về vùng đất Láng Linh, viếng đền thờ Quản cơ Trần Văn Thành (xã Thạnh Mỹ Tây, Châu Phú, An Giang) và nhìn lại những hình ảnh ghi dấu cuộc khởi nghĩa Bảy Thưa, lòng người lại nao nao nghĩ về thời chống Pháp hào hùng của Quản cơ Trần Văn Thành và Nghĩa Binh Gia Nghị.