Kết quả tìm kiếm cho "8X miền Tây"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 30
Đi quán uống cà phê là xưa rồi. Giờ, mọi người chuyển sang đi uống cà phê ở những địa điểm “quen mà lạ”, để tìm cảm giác đặc biệt. Ví dụ như, họ rủ nhau ra ruộng, vừa ngắm cánh đồng lúa, vừa thưởng thức không gian làng quê miền Tây.
Khi nghe tiếng ve ngân vang trên cành, cũng là lúc người ta cảm nhận được mùa hạ đang về. Lúc ấy, mọi thứ dường như lặng lẽ, với nỗi buồn man mác của tuổi học trò và làm sống dậy những ký ức đẹp của những ai từng đi qua thời áo trắng.
Những gian hàng bày bán đủ loại bánh dân gian, những góc trưng bày phảng phất chút hoài niệm của Tết xưa, những nụ cười vui vẻ, ấm cúng… tất cả đã tạo nên dấu ấn đặc biệt về Ngày hội bánh dân gian thị trấn Cái Dầu (huyện Châu Phú, tỉnh An Giang).
Tết, trong ký ức người sống ở miền quê là hình ảnh người mẹ, người chị khéo léo chuẩn bị từng món ngon. Năm tháng dần trôi, nếp sống công nghiệp len lỏi, nhiều gia đình quen dần với thực phẩm công nghiệp làm sẵn. Nhưng vẫn có gia đình muốn níu kéo hương vị ngày Tết, gợi lại không khí Tết xưa qua món ăn đặc trưng.
Thế hệ 8X trở về trước, trái bình bát trở thành trái cây quen thuộc, ăn cho… đỡ buồn miệng. Có ngờ đâu, mấy mươi năm sau, bình bát dần trở thành hoài niệm: “Xa quê vẫn nhớ quê nhà/ Nhớ trái bình bát đậm đà ngọt ngon”.
Bánh cốm là một trong những món ăn vặt “bất hủ” trong ký ức tuổi thơ của thế hệ 8X, 9X. Giữa “thiên đường” bánh trái đa dạng, thị hiếu ẩm thực thay đổi không ngừng, vẫn còn những cơ sở làm cốm sống hết lòng với nghề. Lò cốm Nguyễn Thu (xã Phú Xuân, huyện Phú Tân) là một trong những nơi điển hình.
Chẳng biết từ bao giờ, câu ca “Gió đưa gió đẩy/ về rẫy ăn còng/ về sông ăn cá/ về đồng ăn cua” đã thấm vào suy nghĩ của thế hệ chúng tôi. Có lẽ, những ai sinh ra và lớn lên ở chốn quê nghèo, đều gắn tuổi thơ với con cá, con cua và ký ức đó vẫn còn vẹn nguyên cho đến bây giờ.
Hổng biết ngày xưa tại sao ông bà lại nghĩ thêm mấy cái tên cho màu sắc của chú chó nuôi trong nhà. Chó có lông màu đen, kêu là “mực”, ừ thì đen như mực, hợp lý. Cả thân hình màu trắng như cò, kêu chó cò, cũng hợp lý. Chó có màu lốm đốm đen trắng trên mình, thích thì kêu chó vện, không thích thì kêu chó đốm, dễ hiểu. Tới con chó màu vàng, tự nhiên có tên là phèn. Phèn, cái tên chất chứa sự nghèo hèn, lem luốc, lăn lộn của mấy chú chó miệt vườn Nam Bộ…
Trong khi nhiều người đang loay hoay không biết “nuôi con gì, trồng cây gì” để ổn định cuộc sống, thì 4 năm nay, chàng trai trẻ Phạm Văn Diện (SN 1987, xã Hải Đường, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định) lại đang rất thành công với mô hình nuôi ốc nhồi, cho thu nhập gần 400 triệu đồng mỗi năm.
Anh Phan Trung Kiên ở xã Đại Yên, huyện Chương Mỹ (Hà Nội) sở hữu mô hình trồng cà gai leo ở Hà Nội, Hòa Bình, Lạng Sơn, Gia Lai…với tổng diện tích hơn 100ha. Cùng với đó, anh nuôi gà bằng thảo dược "độc nhất vô nhị", đã tạo nên sản phẩm sạch, chất lượng như SaDu “Cà gai leo” và "Trứng gà cà gai leo".
“Đời bềnh bồng xuôi con nước nhấp nhô/ Mặc ngày tháng đẩy xô theo sóng bạc/ Bởi tên em chỉ là loài hoa dại/ Hương lục bình còn đọng mãi trong tôi”. Là loài hoa nở vào mùa hè nhưng có thể vì cái sự lênh đênh, bất định của nó mà lục bình không được người ta nhắc nhiều như những chùm phượng vĩ đỏ rực hay sắc tím mộng mơ của bằng lăng. Thế nhưng, những bông hoa lục bình không còn xa lạ với nhiều người, mỗi lần bắt gặp chúng ở đâu đó, nó lại gợi nhớ cả một miền quê trong ký ức!
Hè đến, những cơn gió từ đâu mang ký ức ùa về qua những cánh diều tung tăng bay lượn. Khi ấy, tôi lại bâng khuâng nhớ đến cánh diều tuổi thơ, nơi đầy ắp những nụ cười vô tư và hình ảnh một thuở chân đất đầu trần ở chốn quê nghèo.