Công trình Cống Cái Lớn - Cái Bé mở ra sinh kế cho người dân

11/10/2025 - 11:23

 - Từ ngày hệ thống cống Cái Lớn - Cái Bé và tuyến giao thông đê bao nối từ Quốc lộ 61 đến Quốc lộ 63 của tỉnh An Giang hoàn thành, một phần của xã An Biên từng chỉ có vườn tạp bỏ hoang, dừa nước mọc thành biền dài của xã An Biên như khoác lên chiếc áo mới. Người dân không chỉ thuận lợi sản xuất, nuôi trồng thủy sản, mà còn mở quán xá, buôn bán, tạo sinh kế ổn định.

Công trình cống Cái Lớn - Cái Bé không chỉ ngăn mặn, giữ ngọt, mà còn mở ra con đường sinh kế và nụ cười no ấm cho nhiều hộ dân. 

Cách công trình cống Cái Lớn chừng 50m, bà Lê Thị Phượng ngồi bên bếp lửa, cặp bắp nướng vàng ươm tỏa mùi thơm ngọt lịm. Nghe tôi hỏi thăm, bà Phương cười hiền, tay trở từng trái bắp, vừa kể: “Trước tôi bán dạo, đi riết chân bị viêm khớp không đi nổi. Giờ có chỗ bán cố định, đỡ cực hơn, mưa gió gì cũng ráng được”.

Cống Cái Lớn về đêm.

Ngày nào bà Phượng cũng bán chừng 60 trái bắp, có hôm nắng đẹp, khách đông, bà nướng thêm vài chục trái. Cái chòi nhỏ dựng tạm bên đường trở thành điểm dừng chân quen thuộc của người qua lại. Bà bảo, nhìn dòng xe tấp nập đi qua cống, bà thấy vui vì quê nhà có thêm luồng sinh khí mới.

Cách đó vài chục mét, bà Lê Kim Loan, ngụ ấp Lô 3, xã An Biên gây ấn tượng bởi quán bún riêu cạnh đường lúc nào cũng có mùi mắm ruốc xào thơm phức. Bà Loan cho biết: “Vợ chồng tôi từng nhiều năm ở Phú Quốc làm phụ hồ, bị nhà thầu giựt mấy chục triệu đồng coi như trắng tay. Nản quá, quay về quê làm lại từ đầu”.

Mẹ cho miếng đất nhỏ cặp tuyến đường mới kết nối từ cống Cái Lớn về ấp Lô 3, bà Loan mở quán bún riêu, nước mía. “Trước quán nghèo, sau có khách đi qua, ghé lại ngày một đông. Nhờ vậy, vợ chồng tôi sống được”, bà Loan nói.

Lê Kim Loan, ngụ ấp Lô 3, xã An Biên bưng tô bún riêu nóng hổi cho khách.

Từ ngày hệ thống cống Cái Lớn - Cái Bé và tuyến giao thông ven kênh hoàn thành, diện mạo vùng quê  thay đổi hẳn. Nơi từng chỉ có lau sậy, vườn tạp nay quán xá mọc lên san sát. Cửa hàng tạp hóa, quán ăn, tiệm thuốc tây, thậm chí cả cửa hàng bán tôm giống quy mô lớn cũng nối nhau khai trương. Một ngày mới, dòng người tấp nập qua lại. Người chở hàng tươi, kẻ đưa tôm giống, xe tải, xe khách ra vô liên tục. Ai cũng có việc làm, ai cũng thấy cơ hội ngay trên mảnh đất quê nhà.

Một cơ sở kinh doanh tôm giống kết hợp trái cây, rau củ đang được xây dựng tại ấp Lô 2, xã An Biên.

Ở quán ăn Hương Ú, cách chân cống chừng trăm mét, chị Hương chủ quán thoăn thoắt dọn dĩa cơm chiên, bưng bún xào cho khách. Chị Hương kể: “Hồi chưa có đường, tôi chạy xe hàng bông, đi bán rau củ, cá thịt khắp nơi. Ngán nhất là lên dốc cầu, trời mưa trơn trượt. Giờ đường thông, khách đông, tôi thuê nhà mở quán ăn luôn. Mỗi ngày lời ít, nhưng đều, cuộc sống ổn hơn xưa nhiều lắm!”.

Giữa tiếng xe qua lại và gió từ sông Cái Lớn thổi về, chị Hương cười tươi, nụ cười của người từng trải, đã nếm đủ gian khó để hiểu giá trị của từng đồng kiếm được hôm nay. 

Nông sản được người dân đưa ra tiêu thụ tại các kiot gần khu vực dưới chân Cống Cái Lớn.

Không chỉ có bắp nướng thơm hay bún riêu đậm đà, thứ đặc sản níu chân người lữ khách ở vùng chân cống thuộc đường đê bao cống Cái Lớn - Cái Bé này chính là cái tình của người dân quê. Khách lỡ ghé quán nước ven đường, chủ quán sẵn sàng chạy sang quán bên mua giúp hộp cơm, ly cà phê.

Câu chuyện bắt đầu chỉ bằng vài câu hỏi thăm, rồi kéo dài ra chuyện nhà, chuyện con, chuyện thời tiết, thân tình như đã quen nhau từ lâu lắm. Giọng nói ngọt ngào, nụ cười hiền và cái cách người dân nơi đây đối đãi với khách, tất cả làm nên nét riêng của vùng đất này, giản dị, thật thà mà ấm áp đến lạ.

Nhiều hộ dân có thêm sinh kế mới.

Chiều muộn, mặt trời đỏ rực lặn sau những hàng dừa nước. Bóng cống Cái Lớn in dài xuống dòng nước êm. Ánh đèn hai bên đường bật sáng, phản chiếu như dải lụa vàng vắt ngang con sông. Dưới chân cống, tiếng rao bắp nướng của bà Phượng vang lên, lẫn trong mùi khói bếp, trong tiếng cười rộn ràng của khách quán Hương Ú, trong âm thanh rộn ràng của một miền quê đang vươn mình tỉnh giấc.

Đại công trình Cống Cái Lớn - Cái Bé không chỉ ngăn mặn, giữ ngọt, mà còn mở ra con đường sinh kế và nụ cười no ấm cho bao người dân ven vùng. Ở nơi giao hòa giữa nước và đất, giữa công trình hiện đại và đời sống bình dị, sức sống mới đang bừng lên từng đêm như chính ánh đèn dưới chân cống, soi sáng một vùng quê đang đổi thay từng ngày.

Bài và ảnh: ĐẶNG LINH